Chẳng hiểu tôi nghi ngờ làm gì, để cho điều ấy thành hiện thực. Tôi lên cơn thèm matcha, đồ uống yêu thích từ khi còn bé, nên tôi mới đi ra khu trung tâm mua sắm Miles, nơi mà anh hay dẫn tôi đi uống cùng. Chỗ đó rất ngon, có cả cà phê ưa thích của anh. Tôi tung tăng bước đến, dự tính là sẽ mua cho anh một ly cà phê lúc anh về luôn, thì chạm phải anh, cũng ở chỗ đó. Tay anh nắm lấy tay cô ấy, thân thiết trò chuyện cho tới khi, mặt đối mặt với tôi. Chẳng ngờ lại trùng hợp đến thế, bắt gặp cảnh tượng mà đó giờ họ che giấu trước mắt mình, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang bối rối của anh, mỉm cười chào. “Thật tình cờ, gặp em ở đây”, anh tìm cách gỡ rối, lên tiếng mời “Em lại muốn uống matcha à, hay mình vào cùng nhé!”. Tôi liếc xuống tay anh, không biết từ khi nào đã buông tay cô gái ấy. Tôi lắc đầu, vẫn giữ nụ cười và trạng thái vui vẻ trên gương mặt “Dạ thôi, em không uống đâu ạ! Em sợ...làm phiền anh với người thứ ba lắm! Vậy thôi, chào tạm biệt ạ!”. Xong, tôi bước đi.
Tôi tắt điện thoại vì biết rằng thế nào anh cũng sẽ nhắn tin. Nằm dài lên giường, tôi nhắm mắt, lệ rơi, tôi chỉ biết cười cho số phận mình. Một đứa nhóc chưa chín chắn như tôi, làm gì có tư cách giữ được trái tim của người đàn ông trưởng thành đó.
Hôm sau, đi học, anh chạy lại kéo tay tôi sau một hồi kêu mãi tôi chẳng thèm để ý. “Sao cả đêm qua, anh nhắn tin, gọi điện, em không bắt máy?”. “Em xin lỗi, tối qua về điện thoại em hết pin, em cắm sạc rồi ngủ lúc nào không hay.” “Haizz, thế mà làm anh lo quá! Tối nay, em rãnh chứ, qua nhà anh nhé. Anh có chuyện muốn nói với em.”. Khi nghe vậy, tôi đã đoán được, anh muốn nói gì, và tôi cũng biết được, mình nên làm thế nào. Tôi chấp nhận lời mời, rồi đi vào lớp, bỏ lại anh đứng đó, thở dài.