Anh Chỉ Cần Em

Chương 37: Pn3 : nhật ký chữa bệnh



Người bị bệnh không phải là Bạch Ký Minh, cũng không phải là Liêu Duy Tín, mà là bố của Bạch Ký Minh.

Ăn Tết xong, về đến thành phố s, Liêu Duy Tín lập tức liên hệ với bệnh viện tốt nhất của thành phố H, mất vài nghìn tệ để làm hai tấm thẻ kiểm tra sức khỏe toàn diện gửi về cho bố mẹ Bạch Ký Minh.

Loại thẻ này chỉ có giá trị với người đăng ký, tiền cũng trả rồi, còn có quy định về thời hạn, làm cho bố mẹ Bạch Ký Minh không có cách nào để từ chối. Một là hai người cũng đã có tuổi, rất cần một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện; hai là cho dù trong lòng không vui, nhưng đây là tấm chân tình của Liêu Duy Tín, với lại trơ mắt nhìn mấy nghìn tệ mất oan, chỉ để đó trang trí thôi sao?

Kiểm tra một một loạt, kết quả cho thấy, mẹ cậu huyết áp hơi cao một chút, còn bị mỡ trong máu, nhưng đây là bệnh cũ, không có vấn đề gì. Ngược lại, trong ruột của bố cậu lại phát hiện một khối u.

Bác sĩ đề nghị lập tức nhập viện tiến hành phẫu thuật, mổ khoang bụng, cắt bỏ khối u. Chuyện vô cùng nghiêm trọng, chẳng may là khối u ác tính thì… Mẹ cậu không biết làm cách nào, đành phải gọi điện cho con trai.

Quá trình chữa bệnh, chúng ta không cần nói chi tiết làm gì. Mọi chuyện đều do Liêu Duy Tín sắp xếp. Anh đón bố mẹ người yêu đến ở trong căn hộ của hai người ở thành phố s, sau đó liên hệ với bác sĩ chủ nhiệm khoa Nội tiêu hóa của bệnh viện số Hai trực thuộc trường đại học Y, quá trình kiểm tra diễn ra nhanh chóng, còn mời thêm mấy vị chuyên gia cùng tham gia hội chẩn. Cuối cùng đưa ra một phương án kỹ thuật đơn giản và ít gây tổn thương nhất, khối u ở trực tràng,



gần hậu môn, vậy thì không cần mổ bụng, trực tiếp phẫu thuật từ hậu môn, cắt bỏ khối u là được.

Nhưng nảy sinh một vấn đề đó là, đối với phương án phẫu thuật này, gây mê là một điều rất quan trọng. Bởi vì người bệnh phải nằm sấp trên bàn mổ, dễ dẫn tới ngạt thở, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Không có bác sĩ gây mê nào dám đảm nhiệm trọng trách này, nếu là một bệnh nhân thông thường, hoàn toàn có thể

đề nghị phẫu thuật bụng từ chính diện, chắc chắn không thể nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bệnh nhân phải chịu khổ hơn thôi.

Liêu Duy Tín dĩ nhiên không bị chuyện nhỏ này gây khó dễ, lúc bác sĩ mổ chính được nêu tên, cũng là lúc bệnh viện tìm được bác sĩ gây mê, cuộc phẫu thuật diễn ra như kế hoạch, và được ưu tiên thực hiện sớm.

Sau nửa tiếng cuộc phẫu thuật đã kết thúc, trong khoảnh khắc bố Bạch Ký Minh cũng gặp khó khăn khi hô hấp, nhưng rất nhanh đã hồi phục trở lại. Phân tích bệnh lý cũng nhanh chóng hoàn thành, đỉnh khối u đã có triệu chứng ung thư. May mà phát hiện kịp thời, nếu không, căn bệnh này thường chỉ đến giai đoạn cuối người ta mới phát hiện ra.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đối mặt với hiện thực, chúng ta không thể không công nhận, tiền bạc, có đôi lúc, vô cùng hữu dụng. Liêu Duy Tín không chờ bác sĩ mở lời, đã chủ động chuyển hai mươi vạn vào tài khoản ngân hàng, phẫu thuật kết thúc, anh lại chuyển thêm mười vạn, thừa thì giữ lại thiếu sẽ chuyển thêm.

Bố Bạch Ký Minh nằm ở phòng bệnh cao cấp, phòng vệ sinh, ti vi, điều hòa, giường đệm riêng, không thiếu thứ gì; thuốc dùng loại tốt nhất, thẻ bảo hiểm của ông hoàn toàn không có chút tác dụng – ai cũng biết, cái thẻ đó làm sao mua được thuốc tốt; ông có hai y tá riêng, chăm sóc ông vô cùng chu đáo; quan trọng nhất là, vì nể mặt Liêu Duy Tín nên viện trưởng và bác sĩ chủ nhiệm khoa thường xuyên đến thăm bố Bạch Ký Minh, hỏi thăm tình hình hồi phục sau phẫu thuật, tiện thể



trò chuyện mấy câu. Không cần căn dặn, các y tá sớm nhận ra thân phận không bình thường của người bệnh, phục vụ có thể gọi là chăm sóc vô cùng cẩn thận.

Liêu Duy Tín lo đồ ăn trong bệnh viện khó nuốt, đặt quán ăn mang bữa sáng vào cho ông, còn bữa trưa bữa tối được chuẩn bị ở khách sạn, rồi gọi người lái xe đưa đến bệnh viện. Bất luận anh có bận đến đâu, mồi ngày đều dành thời gian vào thăm ông. Tính cách anh điềm đạm, lại cởi mở khéo ăn nói, hai người trò chuyện rất ăn ý. Nếu đổi lại là Bạch Ký Minh, bình thường đã ít nói chuyện, vào đến bệnh viện càng trầm lắng hơn. Biểu cảm trên gương mặt cũng không thể nói là không hòa đồng, ngữ khí cũng không thể nói là lạnh nhạt, nhưng lại làm cho người đối diện cảm thấy khó gần. Cậu ngồi đâu, luồng không khí chỗ đó dường như ngưng lại, đừng nói các cô y tá, ngay cả lúc nói chuyện với mẹ, cậu cũng chỉ trả lời nhát gừng cho xong. Làm các cô y tá tuy không cam tâm nhưng không dám lại gần.

Thời gian này mẹ Bạch Ký Minh không có việc gì làm, chăm sóc người bệnh đã có y tá, cô nào cũng làm việc chuyên nghiệp hơn bà nhiều. Mồi ngày ba bữa, đều có người mang cơm đến tận nơi, ăn xong lại có người dọn dẹp. Hoa quả cũng được gửi kèm, đã rửa sạch gọt sẵn, đặt trong khay có phủ lớp giấy bóng bảo vệ, dùng tăm cắm vào chỉ việc ăn là xong.

Từ sáng sớm, căn phòng không lúc nào thiếu người. Y tá thay phiên nhau nói chuyện với ông, nếu Liêu Duy Tín và Bạch Ký Minh có mặt, người đến còn đông nữa.

Không lâu sau, bố Bạch Ký Minh được làm thủ tục xuất viện. Liêu Duy Tín và Bạch Ký Minh cùng đến đón ông về nhà.

Đón Tết xong hai người đã chuyển nhà, tạm biệt căn hộ ở Hỗn Nam, chuyển đến khu “Như Thị Ngã Cư” gần Tam Đài Tử. Một biệt thự nhỏ hai tầng, không đến ba trăm mét vuông, còn có một mảnh vườn riêng trước cửa.

Liêu Duy Tín và Bạch Ký Minh ở tầng hai, họ sắp xếp cho bố mẹ ở tầng một, nhằm tiện đi lại.

Mẹ Bạch Ký Minh trong lòng vô cùng cảm kích Liêu Duy Tín, bà hiểu rất rõ nếu không có anh, đừng nói đến chỗ ở, ngay bệnh tình của chồng bà cũng không biết ra sao rồi. Ngay cả bác sĩ cũng nói, căn bệnh này khó mà phát hiện được, nhưng một khi phát hiện thì đã đến giai đoạn cuối. Coi như đã trở về từ cõi chết.

Từ lâu bà đã biết Liêu Duy Tín giàu có, vậy cũng chẳng có gì, hiếm có là, Liêu Duy Tín thật lòng yêu thương con trai bà.

Nếu không phải cùng chung sống một thời gian ở ngôi nhà này, bà không tài nào tin nổi, đứa con trai thường ngày hiền lành ngoan ngoãn của bà lại hay cáu



kỉnh như thế. Một khi đã tức thì mặt mày lập tức lạnh tanh, ăn nói chua ngoa có thể giết chết đối phương, không nể nang gì hết. Bà cũng không nghe lọt tai, nhưng

Liêu Duy Tín chỉ cười hì hì, nhún vai với hai vợ chồng bà: “Ký Minh hay thế lắm, một lúc sẽ hết thôi ạ”.

Đến nước này mà vẫn còn có thể nói như vậy sao? Có còn cái gì có thể bới móc ra nữa đây? Ở bên nhau lâu ngày cũng dễ nảy sinh tình cảm, khi hai ông bà rời khỏi thành phố s, bà đã không còn đòi hỏi gì với Liêu Duy Tín nữa. Ngược lại



bà kéo tay con trai dặn dò: “Đừng có suốt ngày bướng bỉnh, con phải biết điều một chút. Cứ thế này, bố mẹ anh ta nhìn thấy, sẽ xót con mình lắm”.

Bạch Ký Minh khịt mũi, khinh khỉnh bĩu môi. Liêu Duy Tín cười mở cửa mời bố mẹ Bạch Ký Minh lên xe, hành lý được nhét hết ở đằng sau. Anh dặn hai người ngày nào cũng phải uống thuốc bổ, thẻ hội viên đã làm xong, định kỳ sẽ có người đem thuốc đến tận nhà. Rồi anh dặn tài xế lái chậm chút, sau khi an toàn đến thành phố H thì gọi điện cho anh.

Nhìn chiếc xe đi khỏi tầm mắt, Liêu Duy Tín quay sang nhướng mày trợn mắt với Bạch Ký Minh: “Đồ xấu xa, dám nổi giận cơ đấy, mau lại đây cho anh!”.

Bạch Ký Minh cười hì hì, quay lưng chạy vào nhà. Liêu Duy Tín đuổi theo, vật ngay cậu xuống giường, cánh tay bận rộn bên dưới, miệng không ngừng thầm thì: “Xem anh trừng trị đây, có nghĩa khí lắm cơ? Trước mặt bố mẹ mà dám được đằng chân lân đằng đầu với anh”.

Bạch Ký Minh vừa cười vừa chống cự vừa xin tha, đang lúc thở không ra hơi thì di động của Liêu Duy Tín reo lên. Anh vừa từ Đường Sơn trở về, lại bận sắp xếp cuộc phẫu thuật của bố Bạch Ký Minh, việc của công ty và khách sạn đều giao cho trợ lý, nhưng những chuyện quan trọng thì vẫn phải do anh quyết định. Anh cúp máy thở dài, lườm Bạch Ký Minh vẫn đang co người cười đắc chí trên giường, khịt mũi cảnh cáo: “Em đợi đấy, đồ xấu xa, tối nay sẽ trừng trị em sau. Biết điều thì tự lột quần áo trói mình vào giường”.

“Cút!” Bạch Ký Minh ném gối vào đầu anh.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv