Dưới sự công kích của Mạc Gia Thành và Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi cuối cùng cũng phải đồng ý việc đến sơn trang du lịch.
Mạc Đình Kiên không đi, nhưng anh vẫn sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện.
Sau đó, Mạc Đình Kiên cũng đích thân đưa bọn họ đến nơi.
Lúc đi, Mạc Đình Kiên đem theo rất ít người, nhưng đến sơn trang rồi họ mới phát hiện, ở đó đã sắp xếp rất nhiều người.
Giúp việc và vệ sĩ đều là những người quen thuộc, có lẽ là được điều từ nhà họ đến.
Mạc Hạ vừa lên xe đã bắt đầu ngủ, Hạ Diệp Chi cũng vậy, ngủ cả một đoạn đường.
Sáng sớm đã bắt đầu xuất phát, lúc đến sơn trang, cũng đã là buổi trưa rồi.
Không khí ở đây rất trong lành, hít sâu một hơi, tinh thần liền cảm thấy sảng khoái.
Sản nghiệp của Mạc thị rất lớn, trước đây lúc Hạ Diệp Chi giúp Mạc Đình Kiên quản lí Mạc thị, cũng không chú ý đến việc Mạc thị làm về cả mảng du lịch. Loading...
Sơn trang này trông có vẻ còn rất mới, chắc là mới tu sửa lại không bao lâu.
Người giúp việc và vệ sĩ ở phía sau chuyển đồ đạc, còn Mạc Đình Kiên thì đang dặn dò họ.
Hạ Diệp Chi ngồi trên xe lăn, ngước lên nhìn kiến trúc trước mắt mình.
Lát sau, Mạc Đình Kiên đã xong việc bước đến.
“Chúng ta đi vào đi.” Mạc Đình Kiên bước đến ngồi xuống trước mặt Hạ Diệp Chi, nắm lấy tay cô.
Nhiệt độ ở sơn trang hơi thấp, tay Hạ Diệp Chi có chút lạnh.
Mạc Đình Kiên khẽ nhíu mày, dùng sức nắm chặt tay cô.
Hạ Diệp Chi không nói gì, Mạc Đình Kiên liền đẩy cô tiến đến phía trước.
Trong sơn trang, khác hẳn so với bên ngoài, vô cùng ấm áp.
Trong này không có người nào cả.
Hạ Diệp Chi không nhịn được mà hỏi Mạc Đình Kiên: “Nơi này không dùng để kinh doanh sao?”
Mạc Đình Kiên giải thích: “Lúc tu sửa Tri Dân có đến xem qua, cậu ấy nói hoàn cảnh nơi đây tốt, không kiến nghị chúng ta đem ra kinh doanh, tự giữ lại dùng.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, chỉ gật đầu không nói gì.
Tác phong của Cố Tri Dân nhìn có vẻ không đứng đắn, chỉ biết ăn chơi, nhưng lúc làm việc thì lại vô cùng nghiêm túc.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Vậy cậu ấy từng đến đây chưa?”
Mạc Đình Kiên: “Chưa.”
Có chỗ nào tốt, đương nhiên Mạc Đình Kiên sẽ nghĩ đến Hạ Diệp Chi đầu tiên.
Cố Tri Dân cũng muốn đến, nhưng Mạc Đình Kiên không cho/
Hạ Diệp Chi cũng hiểu ra điều này, chỉ dựa vào xe lăn không nói gì nữa.
Vào trong phòng, Hạ Diệp Chi đưa tay ra sờ thử chiếc giường.
Chất lượng rất tốt, chắc là đã được sắp xếp từ trước.
Hạ Diệp Chi ngước mắt lên, nhìn Mạc Đình Kiên đang đứng vén rèm cửa, hỏi anh: “Dạo gần đây rốt cuộc anh đang làm gì?”
“Công ty có chút việc.” Mạc Đình Kiêu quay sang nhìn cô, giọng điệu nghiêm túc.
Lúc anh và Hạ Diệp Chi nói chuyện, cho dù chỉ là những chuyện nhỏ không quan trọng, cũng nói một cách vô cùng nghiêm túc, không hề có ý qua loa với cô.
“Lưu Chiến Hằng thì sao? Anh làm gì anh ta rồi?” Hạ Diệp Chi biết tính của Mạc Đình Kiên, đương nhiên không tin lời anh nói.
Động tác trên tay Mạc Đình Kiên dừng lại, không nói gì.
Ý là anh không muốn nói với cô chuyện này.
“Anh không cần phí công nữa đâu, càng là chuyện mà anh muốn làm, Lưu Chiến Hằng càng không muốn để anh được như ý, anh ta không sợ chết.” Hạ Diệp Chi ngừng một lát: “Hoặc là nói, anh ta không sợ cái gì cả, anh ta chỉ muốn anh sống không được dễ dàng mà thôi.”
Lưu Chiến Hằng chính là người như vậy, chừng nào chưa đạt được mục đích là sẽ không dừng tay.
Sống chết đối với anh ta mà nói, không phải là thứ gì quan trọng.
Mạc Đình Kiên bắt anh ta lại thì được cái gì chứ?
Trừ phi Lưu Chiến Hằng chủ động mở miệng, nếu không kể cả có giày vò anh ta đến chết, chuyện mà anh ta không muốn nói, tuyệt đối anh ta sẽ không nói.”
Cô nghĩ, Mạc Đình Kiên cũng có thể đã nghĩ đến điều này rồi.
Nhưng anh cũng là một người cố chấp.
Càng là chuyện không thể, anh càng không buông tay.