Lưu Chiến Hằng thấp giọng cười.
Tiếng cười của anh ta lúc đầu có hơi nhỏ, dần dần âm thanh phát ra lại càng lớn hơn.
Âm thanh u ám vang vọng lại trong căn phòng, có chút lạnh lẽo, khiến những người nghe cảm thấy rợn người.
Đám vệ sĩ đứng sau Mạc Đình Kiên nhìn nhau không biết làm gì, cẩn thận quan sát Lưu Chiến Hằng, chú ý đến từng phản ứng của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên không có biểu cảm gì đứng trước đám người, đừng nói đến chuyện thay đổi sắc mặt, đến mắt anh cũng không thèm chớp.
Anh đối đầu với Lưu Chiến Hằng cũng đã lâu rồi, đến nay anh có đầy đủ sự kiên nhẫn để đối diện với Lưu Chiến Hằng.
Anh có thể không làm cái gì cả, có thể mang tất cả thời gian rảnh ra để lãng phí trên người Lưu Chiến Hằng.
Cuối cùng, Lưu Chiến Hằng cũng ngừng cười, phẫn nộ quát: “Nói?”
Anh ta ngước lên nhìn Mạc Đình Kiên: “Mày muốn tao nói vì sao Hạ Diệp Chi bị như thế à?”
Loading...
Lưu Chiến Hằng nói xong liền giơ hai cánh tay ra, bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Tao không biết, tao chỉ là một bác sĩ tâm lí, cái tao chữa là tâm bệnh, không phải là bệnh ở trên người, nhé?”
“Ha ha!”
Anh ta nói xong liền cười lớn.
Trông như một tên điên, khiến những người xung quanh kinh ngạc.
Sau khi mở cửa ra bác Lâm vẫn chưa rời đi, mà đứng ở cách đó không xa.
Ông nhìn thấy Lưu Chiến Hằng như vậy, liền tiến lên phía trước nói với Mạc Đình Kiên: “Cậu chủ, trừ lúc mới đến đây cậu ta có gây ồn ào ra thì vẫn luôn rất yên tĩnh, tôi nghi ngờ… có phải cậu ta có vấn đề ở đây không?”
Bác Lâm chỉ vào đầu mình.
Mạc Đình Kiên mím môi, vẫn không có biểu cảm gì.
“Lưu Chiến Hằng, anh không cần phải giả điên giả ngốc, tôi có thể đưa anh từ trong tù ra đây, thì đương nhiên tôi cũng sẽ có cách khiến cho anh phải mở miệng.”
Mạc Đình Kiên nói xong, liền quay người rời đi.
Lưu Chiến Hằng đang giả điên giả dại, đột nhiên hét lớn: “Mạc Đình Kiên, mày quay lại cho tao! Mày không muốn biết Hạ Diệp Chi còn có thể cứu được hay không à? Mày quay lại tao sẽ nói cho mày.”
Mạc Đình Kiên vẫn không hề dừng bước chân.
Lưu Chiến Hằng thấy anh như vậy, liền vội vã nói: “Hôm nay mà mày không quay lại, sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện cứu Hạ Diệp Chi, không phải ngày nào tao cũng muốn nói ra đâu!”
Mạc Đình Kiên sắp đi đến cửa cuối cùng cũng dừng lại.
Vệ sĩ phía sau đều nghĩ rằng, Mạc Đình Kiên nghe được lời Lưu Chiến Hằng nói thì thay đổi chủ ý, muốn quay lại.
Nhưng Mạc Đình Kiên không quay đầu, chỉ nói: “Khiến anh ta câm miệng lại.”
Đám vệ sĩ ngơ ra, quay lại phòng của Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng đang đứng trên sofa, giống như một tên điên đang gào thét.
Hai người vệ sĩ bước lên phía trước, giữ chặt lấy anh ta, trực tiếp lấy một miếng vải bên cạnh nhét vào mồm Lưu Chiến Hằng.
Sau đó lại trói hai tay Lưu Chiến Hằng ngược ra sau.
Cứ như vậy, Lưu Chiến Hằng không thể nói được gì nữa.
Mạc Đình Kiên đang đứng ở cửa, không còn nghe thấy âm thanh gì truyền ra nữa, bèn nhấc chân rời đi.
Mục đích anh bắt Lưu Chiến Hằng đến đây là gì, cả anh và Lưu Chiến Hằng đều biết rõ.
Nhưng điều này không có nghĩa là, anh sẽ phải nghe theo Lưu Chiến Hằng.
Bây giờ Lưu Chiến Hằng vẫn còn rất mạnh miệng, trong lòng căn bản vẫn chưa bội phục, anh ta sẽ không nói cho Mạc Đình Kiên.
Anh ta chỉ đang muốn chơi đùa Mạc Đình Kiên, muốn hưởng thụ cái cảm giác Mạc Đình Kiên bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Có một câu nói, người hiểu bạn nhất, chính là kẻ địch của bạn.
Mạc Đình Kiên và Lưu Chiến Hằng đối đầu với nhau lâu như vậy, hai bên đều hiểu rõ nhau, nhiều hơn so với những gì người ngoài có thể thấy được.
Mạc Đình Kiên có thời gian để lãng phí với anh ta, nhưng thời gian thì cũng có hạn.
Lưu Chiến Hằng sẽ không dễ gì mở miệng, Mạc Đình Kiên cũng sẽ không để yên như vậy.
Đợi mà xem.