Cố Tri Dân cười toe toét đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mạc Đình Kiên.
ả người anh dường như không còn sức lực, lúc ngồi xuống còn gây ra tiếng động rất lớn.
Khắp người đều là mùi rượu.
Mạc Đình Kiên nhíu mày, quay đầu nhìn anh ta: “Cậu uống bao nhiêu vậy?”
“Nửa chai…” Vẻ mặt Cố Tri Dân hơi ngốc, nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên một lúc lâu mới nói ra hai chữ.
Sau đó mới mở lớn miệng nói: “Rượu trắng.”
Cố Tri Dân còn le lưỡi làm mặt quỷ với Mạc Hạ.
Mạc Hạ bĩu mỗi, ghét bỏ nói: “Chú Cố, chú thật trẻ con.”
Cố Tri Dân cười “hì hì”, trông anh hơi ngốc nghếch.
Lông mày Mạc Đình Kiên nhíu chặt, nhìn Mạc Gia Thành nói: “Cậu đi tìm phục vụ, bảo bọn họ nấu canh giải rượu mang lên đây.”
Loading...
“Không không không…” Cố Tri Dân nghe vậy thì vội vàng lên tiếng cắt ngang, chống người ngồi dậy: “Không cần đâu!”
Anh đi tới nói thầm bên tai Mạc Đình Kiên: “Lát nữa Thẩm Lệ sẽ tới đây.”
Mạc Đình Kiên: “…”
Mặc dù Cố Tri Dân là đang nói thầm với Mạc Đình Kiên, nhưng anh đã uống say khướt, quên giảm âm lượng xuống, toàn bộ người trong phòng bao đều nghe thấy lời anh nói.
Mạc Hạ nghe vậy thì mắt sáng lên: “Dì Thẩm sắp tới đây ạ?”
“Xuỵt.” Cố Tri Dân để ngón trỏ lên miệng, làm động tác im lặng.
Mạc Hạ không hiểu, cô bé quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, trên khuôn mặt nhỏ viết đầy nghi vấn.
Tại sao chú Cố lại kỳ lạ thế?
Hạ Diệp Chi chỉ cười nói với Mạc Hạ: “Đây là bí mật của chú Cố.”
“Bí mật ạ…” Được rồi, cô bé sẽ không hỏi nữa.
*
Nhưng Mạc Đình Kiên không quan tâm Cố Tri Dân nói gì.
Anh vẫn tìm phục vụ tới đây, bảo bọn họ nấu canh giải rượu cho Cố Tri Dân.
“Tôi không cần! Tôi không muốn uống!”
Cố Tri Dân ngồi trên ghế la lối om sòm, trông như một đứa bé vậy.
Mạc Đình Kiên không nhìn nổi nữa, nhấc chân đạp anh ta: “Cậu yên lặng một chút.”
Cố Tri Dân hét toáng lên, cúi đầu ôm chân mình.
Hạ Diệp Chi trừng mắt nhìn Mạc Đình Kiên: “Anh đá anh ấy làm gì?”
“Để cậu ta tỉnh táo lại một chút.” Mạc Đình Kiên lạnh lùng quét mắt nhìn Cố Tri Dân: “Cậu có giả say cũng vô dụng, hay là uống thêm một chai nữa đi.”
Cố Tri Dân cứng nhắc, khẽ ho một tiếng rồi ngẩng đầu lên.
Anh cười hì hì: “Đình Kiên, cậu đừng vạch trần tôi như vậy, cậu thật là…”
Cố Tri Dân thở dài, dáng vẻ bất đắc dĩ.
“Anh không say sao?” Hạ Diệp Chi ngạc nhiên nhìn Cố Tri Dân.
Mạc Đình Kiên lạnh nhạt giải thích: “Tửu lượng của cậu ta được rèn luyện từ nhỏ, cậu ta không dễ say như vậy đâu.”
Hạ Diệp Chi hết nói nổi: “Anh lại muốn làm gì?”
“Anh không muốn làm gì cả, chỉ là…” Cố Tri Dân gãi đầu, hơi xấu hổ nói: “Mấy ngày nay cô ấy lại không để ý đến anh nữa.”
Bầu không khí bỗng yên tĩnh lạ thường.
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn Cố Tri Dân.
“Mọi người nhìn tôi làm gì, tôi chỉ là…” Cố Tri Dân nói đến đây thì đột ngột giảm âm lượng: “Không còn cách nào khác.”
Hạ Diệp Chi ngã người ra sau, không biết nên nói gì.
Hai người này vòng tới vòng lui, nhưng mãi mà không chính thức yêu nhau.
Mạc Gia Thành đang xem kịch vui thì kinh ngạc lên tiếng: “Anh vẫn chưa theo đuổi được chị Thẩm Lệ sao?”
Cố Tri Dân nghẹn họng, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc thối, cậu im miệng cho tôi.”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Tri Dân dựa vào ghế ngay, hai cánh tay yếu ớt rũ xuống, giả thành dáng vẻ say khướt, quay đầu nói với bọn họ: “Cô ấy đến rồi, mọi người đừng làm hỏng chuyện đó.”
Nói xong, Cố Tri Dân vội nhắm mắt lại, giả vờ đang ngủ.
Một giây sau, cửa phòng bị đẩy ra.
Nhưng người bước vào không phải Thẩm Lệ.