Nhắc đến chuyện này, Tạ Ngọc Nam càng cảm thấy bực tức hơn.
“Hạ Diệp Chi, em và Mạc Đình Kiên sớm tối bên nhau, em nói xem anh ta bị cái gì vậy, phải giúp Lưu Chiến Hằng cho bằng được là sao! Giờ thì anh ta đã thành công, Lưu Chiến Hằng vượt ngục được rồi, giờ thì đến lượt tôi phải cụp đuôi mà sống, không biết khi nào tên Lưu Chiến Hằng sẽ tới tìm tôi trả thù.”
Tạ Ngọc Nam thở dài, anh cào cấu tóc giống như thật sự rất chán nản và lo lắng.
Con người Lưu Chiến Hằng vốn dĩ nham hiểm, lại mưu trí hơn người.
Trước đây là Tạ Ngọc Nam và Mạc Đình Kiên cùng nhau liên kết lại để đưa anh ta vào tù, bây giờ anh ta thoát ra được rồi, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Không cần biết là Mạc Đình Kiên hay là Tạ Ngọc Nam, chắc chắn anh ta sẽ đòi lại món nợ này.
“Anh đi ra nước ngoài trốn đi.” Hạ Diệp Chi vẫn rất bình tĩnh.
Cô biết lý do vì sao Mạc Đình Kiên lại thả Lưu Chiến Hằng ra, đồng thời cũng hiểu được tâm trạng của Tạ Ngọc Nam.
“Em… em nói vậy mà nghe được sao!” Tạ Ngọc Nam càng tức giận hơn, anh đập bàn xoay vòng rồi lại ngồi xuống chỗ cũ.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng của vệ sỹ vọng vào.
Có vẻ như họ đang nhỏ tiếng trao đổi, hình như họ vừa muốn vào phòng ăn nhưng lại không dám vào.
Hạ Diệp Chi biết ngay là họ đang tìm Tạ Ngọc Nam.
Mạc Đình Kiên và Tạ Ngọc Nam đánh nhau, với tính cách của anh thì chắc chắn Tạ Ngọc Nam sẽ bị đuổi ra ngoài .
“Cậu chủ…”
Tiếng của vệ sỹ lại vang lên, là Mạc Đình Kiên đã thay đồ xong và đang quay trở lại.
Đương nhiên Tạ Ngọc Nam cũng nghe thấy, anh gằn giọng nói vài câu thô tục gì đó, rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi nói: “Tôi đi trước đây, lúc nào rảnh lại đến thăm em.”
Hạ Diệp Chi: “Tốt nhất là đừng đến nữa.”
Tạ Ngọc Nam: “Em…”
Tạ Ngọc Nam chỉ tay vào Hạ Diệp Chi mà không nói nên lời.
Thật chất không phải Hạ Diệp Chi lạnh lùng, mà cô làm như vậy là vì muốn tốt cho Tạ Ngọc Nam.
Vì dù sao thì Tạ Ngọc Nam chơi không lại Lưu Chiến Hằng, mà cũng đấu không lại Mạc Đình Kiên.
Nếu anh có lại đến thì cũng hoặc là bị Mạc Đình Kiên đuổi ra ngoài, hoặc là lại bị đánh đến nằm bẹp trên sàn, chứ ngoài ra đâu còn gì khác?
Lúc Tạ Ngọc Nam đi ra ngoài cũng đúng lúc Mạc Đình Kiên đang bước vào.
“Tôi đi đây.” Tạ Ngọc Nam vừa nói vừa lách người sát vách tường để đi ra ngoài, nhìn có vẻ như anh đang rất dè chừng Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi tiếp tục đi vào phòng ăn.
Tạ Ngọc Nam thở phào rồi nghiêng đầu nhìn về phía phòng ăn.
“Anh Tạ.”
Vệ sỹ đã xông đến vây quanh anh, giống như chỉ cần anh có bất cứ hành động gì là họ sẽ liền nhào đến lôi anh ra ngoài.
Loading...
Tạ Ngọc Nam trong lòng rủa thầm đám vệ sỹ.
Anh đường đường là cậu cả nhà họ Tạ, sao lại phải chịu cảnh bị coi thường như vậy.
Ban đầu là bị Mạc Đình Kiên lợi dụng, rồi sau đó còn bị anh xoay vòng vòng.
Bây giờ thì lại bị Mạc Đình Kiên đuổi ra ngoài.
Sự thật là Mạc Đình Kiên đã tự ý thả Lưu Chiến Hằng, nên đúng ra thì Mạc Đình Kiên phải cảm thấy có lỗi với anh, nhưng ngược lại sao Mạc Đình Kiên còn ra vẻ như bản thân mình không làm gì sai.
“Tôi tự đi được.” Tạ Ngọc Nam chỉnh lại quần áo của mình, rồi đi xuyên qua vòng vây của vệ sỹ đi ra ngoài.
Có lẽ là vệ sỹ cũng đã nhận được lệnh gì từ Mạc Đình Kiên, cho nên họ đi theo sát Tạ Ngọc Nam đến khi anh ra khỏi biệt thự, nhìn anh lên xe rời khỏi mới thôi.
Tạ Ngọc Nam vừa lái xe vừa đập vô lăng.
Tên Mạc Đình Kiên này đúng là đề phòng anh không khác gì đề phòng tên trộm.
Tạ Ngọc Nam càng nghĩ càng tức, nhưng anh lại không thể làm gì Mạc Đình Kiên.
Đấu cũng đấu không lại, đánh cũng đánh không xong, nên đành phải nhịn thôi.
*
Trong phòng ăn.
Sau khi bước vào, Mạc Đình Kiên ngồi xuống chỗ đối diện Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi lại cầm thìa khuấy nhẹ phần cháo của mình, mắt hơi cụp xuống như đang suy nghĩ điều gì.
Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm cô lúc sau rồi lên tiếng hỏi: “Không có hứng ăn sao?”
“Em biết hết rồi.” Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, đồng thời buông thìa xuống.