Mạc Đình Kiên liếc mắt đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi ngồi trên xe lăn.
Anh hơi biến sắc, nhanh chóng đứng dậy, nhanh chân đi về phía Hạ Diệp Chi.
“Làm sao em tới được đây?”
Mạc Đình Kiên đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống.
Ánh mắt quan sát người cô, hình như đang nhìn xem cô có bị thương hay không.
Vì anh ngồi xổm, ánh mắt không thể ngang bằng với cô.
Hạ Diệp Chi phải cúi đầu, mới có thể đối mặt với anh.
Cô hờ hững nói: “Em ngồi xe lăn tới.”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên trầm xuống: “Nếu em muốn ra ngoài thì có thể gọi anh, đừng tự mình lộn xộn.”
Trong lòng Hạ Diệp Chi hiểu, Mạc Đình Kiên thật sợ cô làm chính mình bị thương.
Cô nhìn Mạc Đình Kiên, lời vừa ra đến khóe miệng lập tức bị nuốt trở vào.
Cuối cùng Hạ Diệp Chi vẫn quyết định không nói với anh chuyện cô đi tìm Thời Dạ.
“Vậy anh đưa điện thoại cho em đi, khi em muốn đi đâu thì có thể điện thoại cho anh.” Hạ Diệp Chi bình tĩnh nhìn anh.
Mạc Đình Kiên trầm mặc một lát: “Được.”
“Anh tiếp tục làm việc đi, em trở về phòng.” Hạ Diệp Chi nói xong, định tự mình đẩy xe lăn rời đi.
“Anh xong việc rồi.” Mạc Đình Kiên đứng dậy, đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Trở lại phòng ngủ, Mạc Đình Kiên ôm cô từ xe lăn xuống: “Ngủ cùng anh thêm một lúc nữa nhé?”
Hạ Diệp Chi gật đầu.
*
Mạc Đình Kiên đồng ý đưa điện thoại cho Hạ Diệp Chi. Khi ăn cơm tối, anh cầm điện thoại mới ra.
Kiểu dáng rất mới, phối màu cũng đẹp mắt.
Hạ Diệp Chi nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn anh.”
Mạc Đình Kiên chỉ nặng nề nhìn cô.
Hạ Diệp Chi cười mặt mày hớn hở: “Bây giờ sao anh lại dễ tức giận như vậy chứ? Em ra khỏi phòng, anh giận, em nói cám ơn anh, anh cũng giận.”
Mạc Đình Kiên hơi cúi đầu, vẻ mặt ôn hòa: “Giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn.”
Hạ Diệp Chi không nói nữa, bắt đầu dùng thử điện thoại mới.
“Ăn cơm trước đã.” Mạc Đình Kiên lấy điện thoại khỏi tay cô.
Hạ Diệp Chi nhìn bàn tay trống không của mình một chút, gật đầu: “Được.”
Cô nói xong, rồi cúi đầu ăn cơm.
Loading...
Chợt nhìn, có vẻ giữa hai người không có vấn đề gì.
Nhưng Mạc Đình Kiên luôn cảm thấy có chút quái dị.
Ăn cơm xong, Hạ Diệp Chi cầm lấy điện thoại mới lên mạng.
Mạc Đình Kiên ngồi bên cạnh cô.
Mạc Đình Kiên hỏi cô: “Em có muốn xem tivi không?”
“Em không muốn xem.” Mắt Hạ Diệp Chi không hề rời khỏi màn hình điện thoại di động, tiếng nói nhẹ nhàng êm ái.
Mạc Đình Kiên nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy sườn mặt dịu dàng của cô.
Hạ Diệp Chi luôn mềm lòng, tâm địa lại thiện lương.
Không chọc tới cô, cô cũng không cáu kỉnh.
Nhưng cô càng dịu dàng ngoan ngoãn, lòng Mạc Đình Kiên lại càng cảm thấy khó chịu.
Hạ Diệp Chi cũng có thể cảm giác được Mạc Đình Kiên vẫn luôn nhìn cô.
Cô lên mạng tìm từ khóa: Hạ Diệp Chi tai nạn xe.
Nhưng sau khi cô nhập từ khóa, nhấn tìm kiếm, thì chẳng tìm thấy nội dung gì.
Khi cô xảy ra tai nạn xe cộ, cô vẫn là bà chủ của Mạc thị.
Chuyện bà chủ của Mạc thị xảy ra tai nạn xe cộ, làm sao có thể không lên tin tức chứ?
Hạ Diệp Chi đưa điện thoại di động tới trước mặt Mạc Đình Kiên, để anh nhìn giao diện không tìm ra nội dung, giọng điệu bình tĩnh hỏi anh: “Anh có thể nói cho em là đã xảy ra chuyện gì không?”
Ánh mắt Mạc Đình Kiên khẽ quét qua màn hình điện thoại di động.
Rồi lại nhìn mặt Hạ Diệp Chi: “Em muốn biết cái gì, có thể trực tiếp hỏi anh.”
Cái Hạ Diệp Chi chờ chính là câu nói này của anh: “Được, vậy em hỏi anh, chuyện Lưu Chiến Hằng giải quyết như thế nào? Khanh Tần như thế nào?”