Hạ Diệp Chi nghe thấy Hạ Thời Yến hỏi thế thì sửng sốt.
Nhưng cô nhanh chóng lên tiếng phản bác cậu ta: “Không có, mẹ em không có bệnh.”
“Em chờ chút, anh đi tìm người đến mở cửa cho em.” Hạ Thời Yến vốn dĩ cũng không hứng với việc Tiêu Thanh Hà có bệnh hay không.
Hạ Thời Yến nói xong, xoay người đi xuống tầng tìm người đến mở cửa cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi ghé vào trên ván cửa nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng cô không nghe được gì.
Hạ Thời Yến đã đi rồi.
Cô bé bảy tuổi đã rất mẫn cảm.
Hạ Diệp Chi có thể cảm nhận được ở nhà họ Hạ không có ai thích cô.
Nhất là Hạ Hương Thảo, cô ta có địch ý khó hiểu đối với cô.
Thật ra cô và Hạ Thời Yến tiếp xúc không nhiều, nhưng cô có thể cảm giác được, Hạ Thời Yến không chán ghét cô như Hạ Hương Thảo.
Cô nghĩ, Hạ Thời Yến nói đi tìm người mở cửa, chắc là không lừa cô.
Sau khi Hạ Thời Yến rời đi, Hạ Diệp Chi vẫn đứng sát vào cạnh, chờ Hạ Thời Yến tìm người tới mở cửa cho cô.
Cũng không lâu lắm, bên ngoài lại có động tĩnh.
Hạ Diệp Chi ghé vào cạnh cửa, mơ hồ nghe thấy âm thanh của Hạ Thời Yến: “Hãy mở cửa này ra.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, vội vàng lui sang một bên, chờ người bên ngoài mở cửa ra.
Cửa phòng nhanh chóng được người từ bên ngoài mở ra.
Cửa vừa mở ra, Hạ Diệp Chi đã nhìn thấy Hạ Thời Yến và người giúp việc đứng ở bên ngoài.
Hạ Diệp Chi rất cảm kích gọi: “Anh!”
Người giúp việc mở cửa thấy thế, nhìn Hạ Thời Yến khẽ vuốt cằm: “Cậu chủ, tôi đi xuống trước.”
“Đi đi.” Hạ Thời Yến phất tay, ra hiệu người giúp việc có thể đi.
Sau đó, Hạ Thời Yến mới quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Em còn chưa ăn cơm nhỉ? Mình xuống dưới tìm chút gì ăn nhé.”
Cậu ta nói xong thì bước đi.
Hạ Diệp Chi nhìn Hạ Thời Yến nói: “Cám ơn anh!”
Có lẽ chuyện này đối với Hạ Thời Yến không phải kiện việc gì ghê gớm.
Nhưng là lần đầu tiên Hạ Diệp Chi cảm nhận được ý tốt từ nhà họ Hạ.
Bình thường Hạ Thời Yến không quan tâm cô lắm, cô cũng hết sức không tiếp xúc với Hạ Thời Yến.
Như thế thì mọi người sẽ bình an vô sự.
Hạ Thời Yến nghe vậy, cau mày, quay đầu nhìn cô một cái.
Cô bé hốc mắt ửng hồng đứng ở cửa, khẽ mỉm cười nhìn cậu ta.
Hạ Thời Yến không nói rõ được cảm giác trong lòng, thật ra cậu ta không hề ghét Hạ Diệp Chi.
Loading...
Cậu ta chỉ không thích Hạ Diệp Chi và Tiêu Thanh Hà mà thôi.
Hạ Diệp Chi nhìn bóng dáng Hạ Thời Yến biến mất, rồi mới nhấc chân đi xuống tầng dưới.
Đi được mấy mấy bước, Hạ Diệp Chi lại dừng bước.
Vì cô nghĩ đến Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà bảo cô ở trong phòng hối lỗi, không cho cô ra ngoài, còn không cho cô ăn cơm chiều.
Nếu Tiêu Thanh Hà trông thấy cô ra khỏi phòng, chắc chắn sẽ tức giận.
Cô không muốn Tiêu Thanh Hà giận.
Hạ Diệp Chi do dự, định quay về phòng.
Đúng lúc này, Tiêu Thanh Hà xuất hiện ở đầu kia hành lang.
Hạ Diệp Chi biến sắc, đứng nguyên tại chỗ chờ Tiêu Thanh Hà tới.
Đợi đến khi Tiêu Thanh Hà đi tới gần một chút, Hạ Diệp Chi chú ý thấy sắc mặt bà ta hết sức khó coi.
Thế là, Hạ Diệp Chi thận trọng gọi một tiếng: “Mẹ…”
Âm thanh còn mang theo sự sợ hãi.
Gương mặt Tiêu Thanh Hà lạnh lùng, đưa tay kéo cánh tay Hạ Diệp Chi lại, vô cùng thô lỗ kéo cô vào phòng mình.
Sau khi đi vào thì đóng cửa “rầm” một tiếng.
Hạ Diệp Chi bị tiếng đóng cửa này dọa đến bả vai rụt xuống.
Cô cảm thấy lúc này Tiêu Thanh Hà đang tức giận, nên cũng hơi sợ hãi.
Tiêu Thanh Hà đưa tay kéo tóc Hạ Diệp Chi, ép Hạ Diệp Chi ngửa đầu nhìn bà ta.
“Mày lại dám gọi anh mày mở cửa cho sao? Có phải mày cố ý không cho tao sống tốt hơn hay không?”