Mặc dù đáy lòng Hạ Thời Yến không chắc chắn, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì mà hốt hoảng vậy?”
“Mấy bản hợp tác đã ký kết với chúng ta lúc trước đều gọi điện tới nói muốn ngừng hợp tác, không chỉ như vậy…” Người ở đầu bên đó nói rất nhiều.
Hạ Thời Yến nghe đến khúc sau thì ngẩn ngưởi.
“Tại sao lại như vậy?”
“Nghe thông tin ngầm nói rằng, hình như bên Mạc thị muốn thu mua công ty chúng ta…”
Đương nhiên Mạc thị kia là chỉ Mạc thị mà Hạ thị không thể so sánh được.
Hạ Thời Yến nghe vậy thì ngạc nhiên.
Bởi vì Hạ Thời Yến cảm thấy chuyện Hạ Diệp Chi không đi gặp mặt ông cụ Hạ lần cuối đã quá lạnh lùng rồi.
Cho dù là vậy, anh vẫn cảm thấy Hạ Diệp Chi không thể làm ra chuyện quá đáng như vậy.
Mấy năm nay, Hạ thị luôn đi xuống dốc, việc duy trì kinh doanh đã không dễ dàng rồi.
Giờ Hạ thị không thể chống lại sự dằn vặt như vậy của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi không phải người bỏ đá xuống giếng, cô không cần phải xuống tay với Hạ thị.
“Tôi biết rồi.” Hạ Thời Yến cúp điện thoại rồi gọi cho Hạ Diệp Chi.
Lúc này Hạ Diệp Chi đang ăn cơm.
Cô nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên dãy số quen thuộc, cô chỉ để chế độ im lặng, úp điện thoại xuống mặt bàn.
Cô sẽ không nghe điện thoại của Hạ Thời Yến.
Lúc trước Thời Dũng đã điều tra lịch trình của Hạ Thời Yến, đúng lúc hôm nay anh ta đi tới nơi khác công tác, nếu không gọi cho Hạ Diệp Chi được, tự nhiên sẽ trở về tìm cô.
Hạ Diệp Chi không nghe máy, lòng Hạ Thời Yến nóng như lửa đốt.
Anh vội bảo trợ lý đặt vé máy bay về thành phố Hà Dương.
Khi máy bay vừa đáp xuống sân bay quốc tế ở thành phố Hà Dương, anh vừa mở nguồn điện thoại đã có cuộc gọi tới.
Lần này người gọi cho anh là Hạ Lập Nguyên.
“Con đi đâu vậy? Tại sao điện thoại không liên lạc được? Con đã biết chuyện công ty chưa?” Nghe giọng điệu Hạ Lập Nguyên có vẻ rất lo lắng.
Loading...
Cơ thể Hạ Lập Nguyên không được tốt, bây giờ cũng không quản chuyện công ty, những quyết sách và việc quan trọng đều do Hạ Thời Yến làm chủ.
“Con vừa xuống máy bay, con đã nghe chuyện công ty rồi, giờ con sẽ đi tìm Hạ Diệp Chi để hỏi tình huống xem sao.” Hạ Thời Yến vừa nói vừa đi về phía bãi đậu xe.
Trợ lý chạy theo sau anh ta.
Đầu bên kia Hạ Lập Nguyên đang định lên nói gì đó, Hạ Thời Yến bỗng nghe thấy tiếng Tiêu Thanh Hà vang lên ở đầu bên kia: “Ông uống thuốc đi.”
Hạ Thời Yến nghe thấy tiếng Tiêu Thanh Hà, dường như nghĩ đến điều gì đó vội nói: “Con sẽ trở về ngay.”
Hạ Lập Nguyên nói: “Không phải con muốn đi tìm Hạ Diệp Chi sao?”
Đáp lại ông là tiếng máy bận khi điện thoại bị ngắt đứt.
Tiêu Thanh Hà nghe ông nhắc đến Hạ Diệp Chi thì hỏi: “Sao vậy? Tại sao Hạ Thời Yến muốn tìm Hạ Diệp Chi vậy?”
“Giờ tất cả hợp tác của Hạ thị đều bị bỏ dở rồi, có tin tức truyền ra là bên Hạ Diệp Chi muốn thu mua Hạ thị.” Hạ Lập Nguyên nói đến đây thì vẻ mặt giận dữ: “Thứ vong ân phụ nghĩa đó bay lên đầu cành cây rồi,nên quay lại đối phó chúng ta!”
Vẻ mặt Tiêu Thanh Hà kinh ngạc: “Ông có lầm không vậy? Sao cô ta lại đối phó Hạ thị chứ? Cô ta…”
Hạ Lập Nguyên ngẩng đầu nhìn bà ta cười lạnh: “Yo, bà vẫn muốn bảo vệ cô ta sao?”
“Tôi không có, tôi chỉ cảm thấy trước giờ Hạ Diệp Chi không phải người nhẫn tâm, sao cô ta có thể đối phó Hạ thị chứ…” Mặc dù mỗi lần gặp mặt, Hạ Diệp Chi có thái độ không tốt với bà, nhưng cô sẽ không làm vậy với bà.
Do đó Tiêu Thanh Hà cảm thấy Hạ Diệp Chi sẽ không làm vậy với Hạ thị.
“Cô ta là thứ vong ân phụ nghĩa!” Giờ Hạ Lập Nguyên cảm thấy, ông không làm gì có lỗi với Hạ Diệp Chi.