Sở dĩ Hạ Hương Thảo rơi vào hoàn cảnh hôm nay, có thể dùng một câu để khái quát là người ác tất có người ác trị.
Thế nhưng, Hạ Diệp Chi lại không tán đồng cách làm của Lưu Chiến Hằng.
Giáo dục mà cô được nhận, tam quan của cô, đều khiến cô không thể chấp nhận cách làm của Lưu Chiến Hằng.
“Anh muốn tìm thấy cảm giác tán đồng từ tôi, để trong lòng anh thoải mái hơn phải không?” Hạ Diệp Chi nhìn Lưu Chiến Hằng, bật cười: “Em của anh có biết mạng của cô ấy là dùng mạng của người khác đổi lấy không?”
Sắc mặt Lưu Chiến Hằng bỗng nhiên trở nên vô cùng u ám: “Diệp Chi, lúc này mà chọc giận tôi không hề có lợi cho em đâu.”
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, anh tức tối cái gì chứ?” Hạ Diệp Chi hơi ngẩng đầu lên, nhìn màn mưa bên ngoài.
Lưu Chiến Hằng thở phào một hơi, cười mà như không cười nhìn Hạ Diệp Chi: “Em rất thông minh, nhưng có đôi khi thông minh cũng vô dụng.”
Anh nói xong, lập tức quay người rời đi.
Hạ Diệp Chi nhìn theo bóng lưng Lưu Chiến Hằng rời đi, rơi vào trầm tư.
“Tổng giám đốc Hạ.”
Lưu Chiến Hằng vừa đi thì Thời Dũng đã đi tới: “Cô không sao chứ?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu, rồi như nhớ ra điều gì, cô đi đến trước mặt Thời Dũng, hạ giọng đến mức thấp nhất nói: “Mạc Đình Kiên đã liên lạc với anh chưa?”
Thời Dũng tỏ vẻ nghi hoặc lắc đầu.
Hai ngày nay Hạ Diệp Chi chưa hề nhìn thấy Mạc Đình Kiên.
Khi chưa gặp Lưu Chiến Hằng, trong lòng cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng sau khi gặp Lưu Chiến Hằng, cô bỗng bắt đầu lo lắng cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên luôn luôn tự tin, suy nghĩ sâu xa.
Nếu anh không mở miệng, người khác thật khó mà biết được anh đang nghĩ gì.
Hạ Diệp Chi thở dài.
Thấy Hạ Diệp Chi cau mày, Thời Dũng cũng không kìm được nhíu mày.
“Cậu đi về trước đi.” Hạ Diệp Chi nói, rồi đi ra bên ngoài.
Nhưng đi chưa được mấy bước, cô phát giác được có người đang ở sau lưng nhìn mình, nên quay đầu nhìn sang.
Cô nhìn thấy Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo đã thắp hương xong cho Hạ Chính Tu, được Tiêu Thanh Hà đẩy xe đưa ra ngoài.
Tiêu Thanh Hà đang dặn dò người giúp việc bên cạnh chuyện gì đó, còn Hạ Hương Thảo vẫn ngơ ngác ngồi trên xe lăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi và Hạ Hương Thảo nhìn nhau mấy giây, rồi mới thu hồi ánh mắt lại.
Mãi đến khi cô rời khỏi cửa chính nhà tang lễ, mới ngăn lại ánh mắt Hạ Hương Thảo ở ngoài.
Loading...
*
Tối hôm sau, khi Hạ Diệp Chi lái xe rời khỏi Mạc thị, Tiêu Thanh Hà bất ngờ từ bên cạnh chạy ra chặn xe cô lại.
Hạ Diệp Chi đã sớm chán ghét Tiêu Thanh Hà.
Cô từ từ hạ cửa sổ xe xuống, vẻ mặt không cảm xúc nhìn Tiêu Thanh Hà.
Khuôn mặt Tiêu Thanh Hà tái nhợt, khi nhìn thấy Hạ Diệp Chi, bà ta gọi một tiếng: “Diệp Chi.”
Âm thanh khàn đặc.
Hạ Diệp Chi hơi cau mày, nhưng không hề lên tiếng.
“Hương Thảo…” Giọng Tiêu Thanh Hà hơi nghẹn ngào: “Tối qua nó đã đi rồi.”
Hạ Diệp Chi chưa kịp phản ứng: “Đi rồi?”
“Ừm.” Tiêu Thanh Hà bắt đầu nức nở, nước mắt giàn dụa.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới hiểu ra “đi” mà Tiêu Thanh Hà nói có nghĩa là đã chết.
Hôm qua khi cô đi tham gia tang lễ, Hạ Hương Thảo vẫn rất ổn mà.
Dù nhìn có vẻ rất yếu, nhưng cũng chưa đến mức này.
“Bây giờ mẹ cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không biết tìm ai, Diệp Chi, con có thể ở lại với mẹ hay không…” Vừa nói đến đây, Tiêu Thanh Hà khóc rống lên nghẹn ngào.
Nếu nói Hạ Diệp Chi không hề cảm động là nói dối.
Nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Thanh Hà vì Hạ Hương Thảo mới khó chịu như vậy, lòng cô lại lạnh lẽo.
Hạ Hương Thảo hết lần này đến lần khác đẩy cô vào chỗ chết, cô không khoan dung độ lượng được như thế.