Mạc Hạ chu miệng: “Được thôi.”
Cô bé cúi đầu ăn thịt, lại nghiêm túc nói với Hạ Diệp Chi: “Đến lúc con đi học, con cũng sẽ bận lắm.”
Hạ Diệp Chi cũng theo lời cô bé: “Ừ, Hạ Hạ nhà chúng ta cũng là một cô bé bận rộn.”
Mạc Hạ nghe Hạ Diệp Chi trêu thì bật cười.
Hạ Diệp Chi không ăn, ánh mắt nhìn về phía cửa.
Nhưng phía cửa vẫn yên tĩnh, không có ai cả.
Cho đến khi cô và Mạc Hạ ăn xong, vẫn chẳng có ai đến.
Hạ Diệp Chi cúi đầu, cười tự giễu.
Cô tưởng Mạc Đình Kiên sẽ tới tìm cô, giải thích rõ những chuyện đã xảy ra…
Nhưng cô nghĩ nhiều rồi.
Mạc Đình Kiên vẫn là một Mạc Đình Kiên chỉ vì mình, chuyện gì cũng giấu trong lòng.
Hạ Diệp Chi im lặng thu dọn bát đũa.
Cô dọn phòng bếp xong, ra ngoài thấy Mạc Hạ đang xem thế giới động vật.
Hạ Diệp Chi ôm lấy gối ôm, ngồi xem cùng Mạc Hạ.
“Hạ Hạ thích con vật nào nhất nhỉ?” Hạ Diệp Chi quay đầu hỏi Mạc Hạ.
Mạc Hạ nghiêng đầu nghĩ một chút, nói: “Gấu Bắc Cực và sư tử ạ.”
“Vậy ngày mai chúng ta đến sở thú xem sư tử nhé?” Hạ Diệp Chi đưa tay xoa đầu Mạc Hạ.
Mạc Hạ gật đầu cái rụp: “Vâng!”
Có lẽ vì sắp được đi sở thú, Mạc Hạ thích thú quá, mãi không chịu đi ngủ.
Mười một giờ, Hạ Diệp Chi bắt cô bé lên giường, không được động đậy nữa, cô bé mới chịu ngủ.
Ra khỏi phòng Mạc Hạ, đã là 12 giờ rồi.
Hạ Diệp Chi lấy khăn tắm đi vào phòng tắm, cô ngâm nước rất lâu.
Đến lúc quấn khăn tắm ra ngoài, cô phát hiện ra có một người nằm trên giường.
Hạ Diệp Chi lặng người đứng trân trân tại chỗ, vài giây sau, cô mới bước từng bước chậm rãi đến bên giường.
Người nằm trên giường là Mạc Đình Kiên.
Cô để cửa cho Mạc Đình Kiên, nhưng anh mãi không tới, cô cũng quên không khóa cửa luôn.
Chiếc mũ trên đầu anh vẫn chưa cởi ra, đôi mắt khẽ nhắm, lông mày nhíu chặt.
Hạ Diệp Chi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn trần nhà, không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười.
Loading...
Cô lại cúi đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.
Mạc Đình Kiên là người có tính cảnh giác rất cao, cô đứng bên cạnh lâu như thế rồi, mà anh vẫn chưa tỉnh.
Chắc là… mệt lắm rồi.
Hạ Diệp Chi đưa tay lấy chiếc chăn mỏng, đắp lên người cho anh.
Nhưng lúc cô nhét góc chăn vào người cho anh, anh chầm chậm mở mắt ra.
Ánh mắt sâu thẳm như màn đêm, Hạ Diệp Chi chỉ mới liếc nhìn thôi mà có ảo giác như sắp ngã xuống.
Cô hơi hoảng loạn mà rút tay về, vội đứng thẳng dậy.
Mạc Đình Kiên cũng phản ứng rất nhanh mà nắm lấy tay cô.
Cô vừa tắm nước nóng, không khí trong phòng lại lạnh, tay Hạ Diệp Chi lạnh như băng,
Vừa lạnh vừa mềm.
Hạ Diệp Chi không rút tay ra, cô đưa mắt xuống nhìn anh, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Để tôi đi thay đồ.”
Mạc Đình Kiên lúc này mới buông tay ra.
Hạ Diệp Chi lấy đồ ngủ trong tủ ra, ôm vào phòng tắm.
Cô chọn một bộ đồ ngủ bằng bông, vừa rộng vừa thoải mái, cũng không phải loại nào xa xỉ quá.
Lúc cô đi ra, Mạc Đình Kiên đã ngồi trước bàn làm việc của cô đọc tài liệu, trông rất chăm chú, hình như rất hiếu kỳ.
Hạ Diệp Chi khoanh hai tay đi tới: “Đây là tài liệu tôi đem từ công ty về, giờ anh không còn quan hệ gì với tôi và Mạc thị nữa, anh không được xem mấy thứ này.”
Mạc Đình Kiên nhìn cô, gập tài liệu trước mặt vào, rất nghe lời.