Vì chưa có thông tin gì về Mạc Đình Kiên nên tập đoàn Mạc thị vẫn do Hạ Diệp Chi tiếp quản, cổ phiếu của tập đoàn Mạc thời gian gần đây liên tục giảm.
Tình trạng này đã được Hạ Diệp Chi dự đoán được từ lâu.
Mà Mạc Đình Kiên giao Tập Đoàn Mạc cho Hạ Diệp Chi, chắc chắc cũng dự đoán được tình huống như thế này.
Buổi sáng Hạ Diệp Chi đến tập đoàn Mạc, lại có phóng viên lao vào chụp cô.
May mắn thay, an ninh của tập đoàn Mạc rất chuyên nghiệp. Khi người phóng viên đó ùa vào, nhân viên bảo vệ đã đến kịp thời để ngăn người phóng viên đó lại.
“Xin hỏi tai nạn xe hơi của Mạc Đình Kiênn có thực sự là một tai nạn không? Có thật là Mạc Đình Kiên tặng Tập đoàn Mạc cho cô, mà không phải có lý do không?”
“Cô Hạ, xin cô hãy trả lời…”
Góc độ của câu hỏi của phóng viên này có chút xảo trá, trong lời nói đó có hàm ý rằng tai nạn xe hơi của Mạc Đình Kiên có khả năng là do Hạ Diệp Chi gây ra.
Hạ Diệp Chi ngước nhìn phóng viên bị nhân viên an ninh chặn lại.
Phóng viên bị nhân viên an ninh chặn lại mà vẫn không cam tâm, giằng co muốn tiến đến chụp ảnh Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi đi qua vòng vây của bảo vệ đi vào Tập Đoàn Mạc.
Khi cô vào đến văn phòng, Thời Dũng đã đến từ sớm rồi.
“Tổng giám đốc Hạ, muốn uống nước hay cà phê không?” Thời Dũng hỏi cô.
“Cà phê.”
Hạ Diệp Chi vẫn còn rất nhiều tài liệu chưa được xử lý. Cô cần một ít cà phê để làm cho mình tỉnh táo hơn.
Hạ Diệp Chi đặt túi xách xuống, khi cô đang chuẩn bị ngồi xuống thì nhìn thấy một hộp chuyển phát nhanh trên bàn.
Vừa rồi bị lấp sau chồng tài liệu nên cô không nhìn thấy nó.
Cô ngồi xuống, cầm hộp chuyển phát nhanh lên nhìn.
Bưu kiện chuyển phát nhanh không to lắm, Hạ Diệp Chi không thể nghĩ ra được bên trong đựng cái gì.
Vừa vặn lúc này, Thời Dũng bước vào.
“Bưu kiện chuyển phát nhanh này là cậu cầm vào trong à?” Hạ Diệp Chi nhấc bưu kiện lên hỏi Thời Dũng
Thời Dũng nhìn thấy bưu kiện này cũng giật mình, ánh mắt nghiêm trọng: “Tôi chỉ đến công ty sớm hơn cô mười phút mà thôi. Khi tôi đến, tôi không hề thấy bưu kiện trên bàn, vả lại cho dù là khi có người gửi thư cho cô, bộ phận an ninh cũng sẽ kiểm tra xem có bất kỳ vật phẩm nguy hiểm nào không, trước khi gửi chúng vào … ”
Hạ Diệp Chi nghe thấy những lời đó, sắc mặt cô cũng không thể không trở nên nghiêm túc: ”Không phải cậu cầm vào thì còn có ai nữa?”
Loading...
Cô nhìn xuống đơn dán trên gói chuyển phát nhanh, tên của cô thực sự được viết lên trên.
“Giữa chừng tôi đã đi vào phòng vệ sinh. Nó có thể đã được đưa vào đây lúc đó!” Thời Dũng nói xong, anh liếc ánh mắt về phía cửa: “Tôi sẽ đi kiểm tra camera giám sát, trước mắt cô đừng mở nó ra.”
“Tôi cũng đi!”Hạ Diệp Chi nói xong liền nhấc chân lên, cũng muốn đi ra ngoài.
Thời Dũng cũng không nói thêm gì, dẫn Hạ Diệp Chi đi đến phòng giám sát.
Các nhân viên trong phòng giám sát nhìn thấy Thời Dũng dắt theo Hạ Diệp Chi đến, hơi ngạc nhiên: “Chào tổng giám đốc Hạ, trợ lý Thời!”
Thời Dũng gật đầu rồi nói: “Chỉnh lại camera giám sát trong vòng nửa giờ trước.”
Các nhân viên điều chỉnh lại camera giám sát cho Thời Dũng.
Trong vòng nửa giờ, Thời Dũng vào văn phòng rồi lại đi ra ngoài. Một lúc sau, Hạ Diệp Chi mới đến văn phòng.
Điều kỳ lạ là giữa lúc đó không có ai vào trong văn phòng của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi và Thời Dũng nhìn nhau, trong mắt của hai người đều nhìn thấy sự nghi ngờ và kinh ngạc.
“Không có chuyện gì đâu.” Sau khi Thời Dũng nói xong, anh đứng dậy và đi đến bên cạnh Hạ Diệp Chi.
Vừa rồi Hạ Diệp Chi cũng nhìn thấy đoạn lại camera giám sát được điều chỉnh lại, không hề có người đi vào văn phòng làm việc của Hạ Diệp Chi.
Trên đường trở về văn phòng, Hạ Diệp Chi nói một cách nghiêm trọng: “Người giao hàng chuyển phát nhanh đã thoát khỏi sự giám sát một cách hoàn hảo?”
“Sau khi tôi đến, tôi đã đến văn phòng luôn, lúc đó thực sự không có món đồ đó trên bàn làm việc.” Thời Dũng là một người cẩn thận và nghiêm khắc, anh ta nói không có thì chắc chắn là không có rồi.