Người tới là khách, Hạ Diệp Chi đương nhiên phải mời bọn họ vào trong.
Ánh mắt Hạ Diệp Chi lướt nhìn hai người họ, sau đó nói: “Mời vào.”
Hình Uyên theo Hạ Diệp Chi vào nhà trước.
Thời Dũng đi sau, khép cửa phòng lại.
Hạ Diệp Chi vừa đi vừa hỏi: “Hai người đến tìm Mạc Đình Kiên à?”
Thời Dũng nói: “Ừm.”
Hạ Diệp Chi hơi ngừng lại, Thời Dũng đến tìm Mạc Đình Kiên cô có thể hiểu được, nhưng Hình Uyên đến để làm gì?
Bác sĩ đều rảnh rỗi như vậy sao?
Tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng Hạ Diệp Chi, Thời Dũng lên tiếng giải thích: “Trên đường tới đây tôi tiện thể đón vợ luôn, xin lỗi đã mạo muội làm phiền cô.”
Hạ Diệp Chi mỉm cười với Thời Dũng: “Không sao.”
Ngược lại cô cảm thấy lời này của Thời Dũng nghe rất quen tai.
Trước kia lúc cô sốt đến độ ngã trong nhà tắm, Thời Dũng đưa Hình Uyên đến cứu cô, hình như cũng từng nói như vậy.
Tiện thể?
Thực sự có nhiều cái tiện thể như vậy sao?
Hạ Diệp Chi tạm thời vứt bỏ những ý nghĩ này.
Mạc Đình Kiên vẫn đang chơi lắp ráp đồ chơi với Mạc Hạ, Thời Dũng bước tới khẽ gọi: “Cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững nói: “Đến rồi à.”
Hạ Diệp Chi đi rót nước cho Thời Dũng và Hình Uyên.
Hình Uyên mẫu người phụ nữ dịu dàng, cô ấy nhẹ nhàng nói với Hạ Diệp Chi: “Cảm ơn.”
Hạ Diệp Chi mỉm cười, ngồi đối diện với Hình Uyên.
Mạc Đình Kiên chơi đùa với Mạc Hạ, Thời Dũng cũng ở bên đó, Thời Dũng tìm Mạc Đình Kiên chắc là có chuyện, cô không cần phải qua đó.
Hình Uyên uống nước xong, đột nhiên hỏi Hạ Diệp Chi: “Cô Hạ bị thương sao?”
Thấy Hạ Diệp Chi lộ vẻ mặt kinh ngạc, Hình Uyên nói: “Tôi ngửi được mùi thuốc.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, gật đầu: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, để chốc nữa tôi sẽ đi thay.”
Hình Uyên do dự một lát: “Nếu cô Hạ không ngại tôi có thể thay thuốc giúp cô, tôi có mang đồ theo.”
Đương lúc Hạ Diệp Chi muốn nói chuyện, đột nhiên ngẩn ra.
Cô hơi nheo mắt, khẽ nói: “Chị Hình đúng là bác sĩ nhân từ, bất cứ lúc nào ra cửa cũng mang theo hòm thuốc.”
Hình Uyên nghe vậy mỉm cười: “Chỉ là thói quen cá nhân mà thôi.”
Loading...
Hai người phụ nữ nhìn từ bề ngoài đều rất khách sáo, trên thực tế ai cũng đều có tâm tư riêng.
Hạ Diệp Chi đang nghĩ làm sao Hình Uyên có thể mỗi lần đều đi theo Thời Dũng tiện thể đến nhà cô như vậy chứ?
Lần trước là lúc cô đang bệnh, lần này lại là lúc cô bị thương.
Còn về Hình Uyên đang suy nghĩ gì thì Hạ Diệp Chi cũng không xác định được.
Hạ Diệp Chi nhìn Hình Uyên, vẻ nói thật: “Gần đây tôi cũng không tiện ra ngoài lắm, nếu chị đã đến rồi cũng cảm ơn chị đã tiện thể thay thuốc cho tôi.”
Thế là Hạ Diệp Chi dẫn Hình Uyên đến phòng ngủ thay thuốc.
Hình Uyên thành thạo thay thuốc cho Hạ Diệp Chi, đã vậy vẫn còn nói chuyện phiếm với Hạ Diệp Chi.
“Vết thương này của cô Hạ có thể sẽ để lại sẹo.”
“Ừm.”
Hạ Diệp Chi cũng không để ý đến việc có để lại sẹo hay không.
Hình Uyên nói: “Nhưng cũng không nhất định sẽ để lại sẹo, có rất nhiều chuyện bản thân nó vốn không xấu như trong tưởng tượng của chúng ta.”
Nửa câu nói sau cô ấy nói rất chậm, tựa như có ý khác.
Hạ Diệp Chi khẽ cười, nửa đùa nửa thật nói: “Bác sĩ bây giờ đều vừa trị bệnh cho người bệnh lại còn làm thầy dạy đời của người khác nữa sao?”
Hình Uyên cũng mỉm cười đáp: “Thuận miệng tán gẫu mà thôi.”
Hạ Diệp Chi đang muốn nói thì Hình Uyên đã nói: “Xong rồi.”
Hình Uyên thay thuốc cho cô, cô còn chưa kịp cảm nhận đau đớn thì cô ấy đã làm xong rồi.
Dựa vào cảm giác cô cảm thấy Hình Uyên chắc hẳn cũng là một bác sĩ rất giỏi.
Bác sĩ giống như cô ấy, lịch phẫu thuật còn sắp xếp không kịp lấy đâu ra thời gian rảnh như thế này chứ?