Mùa hè dễ làm con người mệt mỏi.
Ngày nghỉ hè đầu tiên, Mạc Hạ ngủ thẳng đến 9 giờ sáng.
Vừa tỉnh dậy, cô bé đã đi tìm Hạ Diệp Chi.
“Mẹ ơi, con đói bụng.”
Hạ Diệp Chi đang ôm máy tính ngồi trên ghế sofa tra tư liệu.
Cô nghĩ tới Mạc Hạ có tỉnh dậy bất cứ lúc nào nên cố ý ngồi trong phòng khách.
Cô đã viết xong kịch bản mới rồi, nhưng chưa xác định được đề tài cuối cùng, đầu tiên phải lên mạng sưu tầm một số tài liệu.
“Bảo bảo tỉnh rồi sao.” Hạ Diệp Chi xoa đầu Mạc Hạ, đứng dậy dắt cô bé đi vào phòng tắm: “Con đi rửa mặt trước rồi ăn sáng nhé.”
Sáng nay cô nấu cháo với trứng gà, có lẽ giờ vẫn còn nóng.
Mạc Hạ rửa mặt xong thì ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, ăn cháo.
Hạ Diệp Chi tiếp tục tra tài liệu.
Cô kích chuột hai lần, mở hai phần tài liệu trong máy tính ra, rồi nghiêng đầu nhìn về phía phòng ăn.
Hạ Diệp Chi dịch chuyển gối dựa phía sau một lát rồi hỏi Mạc Hạ: “Hạ Hạ, con có muốn đi chơi ở đâu không?”
Mạc Hạ cầm một chiếc muỗng múc cháo vào miệng, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi mở to mắt nhìn Hạ Diệp Chi, nhưng không nói gì.
Hạ Diệp Chi dịu dàng nói: “Con muốn nói gì nói thẳng đi, bây giờ chúng ta đang trò chuyện với nhau, con muốn nói gì thì nói.”
Mạc Hạ lắc lắc chiếc muỗng trong tay, nhỏ giọng nói: “Con muốn đi gặp ba.”
Thật ra Hạ Diệp Chi đã sớm đoán ra được, cô không hề ngạc nhiên: “Không phải lần trước ăn cơm con đã gặp rồi sao?”
“Nhưng ba không ôm con, cũng không nói chuyện với con.” Giọng nói của Mạc Hạ mang theo chút oán giận.
Hạ Diệp Chi im lặng.
Cô lấy điện thoại ra do dự giây lát rồi gửi tin nhắn cho Mạc Đình Kiên.
“Mạc Hạ muốn gặp anh, gần đây anh có rảnh không?”
Tin nhắn đã gửi đi rồi, Hạ Diệp Chi không nhận được phản hồi ngay.
Hạ Diệp Chi cũng không gấp gáp.
Cô đặt điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy Mạc Hạ đang nhìn chằm chằm cô.
Cô mỉm cười nói: “Con ăn cho xong đi rồi chúng ta nói chuyện này.”
“Vâng ạ.” Mạc Hạ ngoan ngoãn đáp lại, chỉ một lát đã ăn xong chén cháo.
Sau đó cô bé cẩn thận trượt xuống ghế, bởi vì vóc dáng cô bé cao hơn bàn ăn một chút nên đầu nhỏ nhô lên cao, cầm bát đi vào phòng bếp.
Cô bé bước vào phòng bếp nhưng không ra ngoài ngay.
Hạ Diệp Chi lắng tai nghe thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước chảy.
Hạ Diệp Chi sửng sốt, khẽ thở dài.
Một lát sau Mạc Hạ ra khỏi phòng bếp.
Cô bé chạy bạch bạch tới trước mặt Hạ Diệp Chi: “Mẹ ơi, con rửa bát sạch rồi.”
Trước đây Hạ Diệp Chi có cho Mạc Hạ cùng cô làm một số việc nhà đơn giản, trong phòng bếp vẫn luôn đặt một chiếc ghế nhỏ để Mạc Hạ đứng lên.
“Hạ Hạ lợi hại như vậy sao?” Hạ Diệp Chi vừa nói vừa cầm khăn giấy lau khô nước trên tay Mạc Hạ.
“Hì hì.” Mạc Hạ cười.
Hạ Diệp Chi đang nghĩ gì đó nên lau rất chậm.
Lúc này, cô nghe thấy điện thoại mình vang lên tiếng chuông tin nhắn.
Hạ Diệp Chi cầm điện thoại lên, thấy Mạc Đình Kiên gửi tin nhắn cho cô: “Tôi rảnh.”
Hạ Diệp Chi trực tiếp nhắn lại: “Anh hẹn một thời gian đi.”
Mạc Đình Kiên: “Chiều mai.”
Hạ Diệp Chi cất điện thoại, vừa ngước mắt đã phát hiện Mạc Hạ đang mở to mắt nhìn cô.
Đôi mắt to trong suốt tràn đầy mong đợi.
“Ba nói…” Hạ Diệp Chi cố ý ngừng một lát rồi mới cười nói: “Chiều mai ba rảnh, chiều mai mẹ sẽ dẫn con đi gặp ba được không?”
Mạc Hạ nở nụ cười ngay: “Vâng ạ!”
Hạ Diệp Chi xoa mặt cô bé: “Vậy chiều nay con phải đi cùng mẹ, mẹ muốn đi thư viện tra tư liệu, con đi cùng mẹ được không?”
“Được ạ.” Mạc Hạ gật đầu như giã tỏi.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến những scandal gần đây của Mạc Đình Kiên ở trên mạng, cô khẽ nhíu mày.
Cũng may, thân phận Mạc Hạ chưa được tiết lộ.
Người khác không biết Mạc Đình Kiên có một cô con gái.
Trước đây khi Mạc Đình Kiên mất trí nhớ, ngược lại có người chụp được cảnh ba người Mạc Đình Kiên, Tô Miên và Mạc Hạ ra ngoài cùng nhau.
Nhưng cuối cùng cũng bỏ mặc.
Nếu thân phận và hình ảnh Mạc Hạ bị tiết lộ, chắc chắn Mạc Hạ sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện Mạc Đình Kiên.
*
Buổi chiều. Loading...
Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ đi tới thư viện.
Hôm nay không phải chủ nhật, có một số trường học vẫn chưa được nghỉ hè, do đó trong thư viện không có nhiều người.
Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ cùng nhau tìm những cuốn sách mình cần và mấy cuốn truyện tranh cho Mạc Hạ, sau đó tìm vị trí ngồi xuống.
Mạc Hạ cũng không làm phiền cô, lặng lẽ ngồi đọc truyện.
Hiệu suất làm việc của Hạ Diệp Chi cũng nhanh hơn nhiều.
Hai mẹ con ở trong thư viện cả một buổi chiều, đến gần giờ ăn tối mới rời khỏi thư viện.
Kế hoạch ban đầu của Hạ Diệp Chi là đi siêu thị mua đồ về nhà nấu cơm.
Nhưng Mạc Hạ nói cô bé rất đói, vì vậy Hạ Diệp Chi dẫn cô bé đi tìm nhà hàng ăn bên ngoài.
Vì lý do vị trí nên nhà hàng này không có nhiều người.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót, trong môi trường yên tĩnh, nghe rất chói tai.
Tim Hạ Diệp Chi hẫng một nhịp, đột ngột quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt thâm độc.
Lại là Tô Miên.
Mùa hè không có phụ nữ nào không thích chưng diện, không thích mặc váy.
Nhưng Tô Miên, người luôn chú trọng cách ăn mặc lại mặc một chiếc quần dài, đội mũ lưỡi trai, mang khẩu trang, đeo một chiếc túi.
Cả người nhìn vừa âm u lại quái dị.
Chỉ là Hạ Diệp Chi đã quá quen thuộc cô ta nên mới liếc mắt đã nhận ra Tô Miên.
Hạ Diệp Chi cảm nhận được Tô Miên đang làm gì, cô hét lên: “Phục vụ!”
Nhà hàng này hơi lớn, lúc nãy vì yên tĩnh nên Hạ Diệp Chi cố ý chọn một chiếc bàn trong góc.
Nhân viên đang tiếp đón các vị khách khác nên không chú ý tới giọng nói của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi vội vàng quay đầu nói với Mạc Hạ: “Hạ Hạ, con đừng sợ.”
Mạc Hạ gật đầu, mím môi, ngoan ngoãn ngồi ở đó.
Hạ Diệp Chi lại nhìn Mạc Hạ, đứng dậy đi về phía Tô Miên.
Lúc cô đi tới vẫn luôn chú ý đến túi của Tô Miên.
Một giây sau, giọng nói khàn khàn của Tô Miên đã vang lên: “Hạ Diệp Chi, cô đi chết đi!”
Rõ ràng trong tay Tô Miên đang cầm một con dao găm.
Cũng may Hạ Diệp Chi đã sớm phòng bị nên không bị Tô Miên đâm trúng.
Hạ Diệp Chi tránh khỏi con dao đang đâm cô, động tác nhanh nhẹn đẩy ngã chiếc bàn trống bên cạnh.
Phục vụ nghe thấy tiếng động thì đi tới đây: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Miên thấy mình không đâm trúng thì cầm dao găm lao về phía Hạ Diệp Chi lần nữa.
Hạ Diệp Chi phản ứng rất nhanh, sau khi né tránh thì giữ chặt tay cô ta.
Phía sau truyền đến giọng nói căng thẳng của Mạc Hạ: “Mẹ ơi!”
Hạ Diệp Chi phân tâm, Tô Miên thoát khỏi tay cô rồi đâm vào vai cô.
Hạ Diệp Chi không để ý đến đau đớn, xô xát với Tô Miên, quay đầu hét về phía người phục vụ đang đang đứng ngơ ngác: “Cậu mang con gái tôi đi, rồi báo cảnh sát mau lên!”
Lúc này cậu nhân viên mới phản ứng lại chạy đến ôm Mạc Hạ qua một bên.
Quản lý nhà hàng dẫn mấy nhân viên khác chạy đến muốn khống chế Tô Miên.