Chủ đề #Thẩm Lệ nhấn like # lại trở thành chủ đề tìm kiếm nóng.
Tốc độ nhanh đáng kinh ngạc khiến người khác chỉ biết tặc lưỡi.
Số lượng tìm kiếm hot của Thẩm Lệ thực ra không nhiều bằng Hạ Diệp Chi.
Lần này kéo theo lên thanh tìm kiếm nóng, tất cả chỉ vì Hạ Diệp Chi.
Các chủ đề liên quan đến Hạ Diệp Chi là quá nhiều.
Người quản lý củaThẩm Lệ gọi tới: “Tiểu Lệ à, cô muốn xử lý thế nào với tìm kiếm nóng trên Weibo đây?”
Người quản lý của Thẩm Lê được Cố Tri Dân đặc biệt tuyển chọn, là một người rất có kinh nghiệm và cẩn thận. Mọi thứ đều nghĩ cho Thẩm Lệ, cũng biết hỏi qua ý kiến của Thẩm Lệ.
Chủ đề tìm kiếm nóng lần này không phải là tiêu cực. Nó vẫn liên quan đến Hạ Diệp Chi. Mối quan hệ giữa Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ người quản lý kia rất rõ ràng, vì vậy người quản lý mới gọi điện hỏi Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nói với phía bên kia của điện thoại: “Cô đợi một lát.”
Nói xong, cô quay sang nhìn Hạ Diệp Chi: “Chi Chi, cậu nói xem? Chúng ta cứ xóa hết thanh tìm kiếm hot đi nhé?”
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Không cần xóa, dù sao đó cũng không phải là một chủ đề tiêu cực, nếu nó được xóa khẩn cấp vào lúc này, ngược lại sẽ không tốt lắm.”
“Được rồi.” Thẩm Lệ trả lời quản lý, không xóa tìm kiếm hot.
*
Sau khi chủ đề này được treo trong danh sách chủ đề hot nhất nguyên một ngày, sức nóng cũng giảm dần.
Tuy nhiên, cư dân mạng đã kịp lần lượt lôi hết chuyện này đến chuyện kia.
Chủ đề tìm kiếm nóng kia vừa mới hạ nhiệt, họ lại không cam tâm cô đơn mà xây dựng một chủ đề “Chi Lệ CP” nữa.
Có hàng trăm ngàn người theo dõi đã đăng ký vào ngày hôm đó, độ hot được xếp hạng trong top 50 của danh sách SuperTalk.
Mà sức nóng tiếp tục tăng dần lên.
Thẩm Lệ nhìn thấy náo nhiệt cũng không coi là chuyện lớn, cô ấy cũng theo dõi náo nhiệt đó, vừa xem vừa nói: “Người hâm mộ tăng nhanh ghê.”
Hạ Diệp Chi bảo Thẩm Lệ vô vị nên không thèm để ý đến cô ấy nữa.
Buổi tối, Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ đi đón Mạc Hạ tan học.
“Chúng ta đi ăn ở ngoài nhé, coi như để chúc mừng việc thành lập Chi Lệ CP của chúng ta.”
Hạ Diệp Chi liếc cô ấy.
Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn chiếc điện thoại bên cạnh, là Cố Tri Dân gọi đến.
Cô nhìn Thẩm Lệ: “Giúp tớ nghe điện thoại.”
Thẩm Lệ cũng nhìn thấy tên của Cố Tri Dân, cô thẳng thắn từ chối: “Cậu đi mà nghe.”
Hạ Diệp Chi nói lớn tiếng: “Tớ đang lái xe, không nghe được.”
Thẩm Lệ ngập ngừng một lúc, vẫn giúp Hạ Diệp Chi trả lời điện thoại.
Cô mở loa ngoài và đưa nó ra trước mặt Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi liếc cô ấy trước khi cất giọng “alo” một tiếng vào điện thoại.
“Chi Chi, ăn tối cùng nhau nhé.”
Hạ Diệp Chi vốn có chút tò mò xem Cố Tri Dân tìm cô có chuyện gì, nhưng khi nghe tin Cố Tri Dân chỉ đang tìm cô đi ăn, cô có chút nghi ngờ: “Chỉ ăn thôi à?”
“Tất nhiên là không rồi, còn có chút chuyện khác.” Cố Tri Dân bên kia im lặng, chắc là vẫn đang ở trong công ty.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn Thẩm Lệ, cố tình nói: “Được, nhưng giờ em đang ở cùng với Thẩm Lệ…”
“Đang nói nhảm gì thế? Tất nhiên là đưa cô ấy đi cùng rồi, còn cả Hạ Hạ nữa.” Cố Tri Dân biết Hạ Diệp Chi hiện đang nuôi nấng Mạc Hạ một mình, nên cô phải đưa nó đi theo khắp mọi nơi.
Khi cúp điện thoại, Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng Thẩm Lệ khịt mũi: “Đừng nói chuyện với tớ, tớ đang không muốn nói chuyện với cậu.”
Ha Diệp chi mỉm cười bất lực rồi nói với Mạc Hạ ở hàng ghế sau: “Hạ Hạ, chú Cố mời chúng ta ăn tối, chúng ta sẽ không ăn tối ở nhà nữa nhé.”
“Được ạ.” Hạ Hạ quen với Cố Tri Dân, đương nhiên rất vui khi nói về việc đi ăn cùng với anh ta.
*
Buổi tối.
Khi Hạ Diệp Chi và mọi người đến Kim Hải, Cố Tri Dân đã đợi trong khu vực phòng chờ của hội trường.
Ngay khi họ bước vào, Cố Tri Dân ra chào đón.
“Đợi mọi người một lúc lâu rồi đó.” Cố Tri Dân nói xong, liền ngồi xổm trước mặt Hạ Hạ: “Nào, cho chú ôm cái.”
Hạ Hạ giang tay ra để Cố Tri Dân ôm.
Cố Tri Dân nâng con bé lên cao.
Hạ Hạ cười toe toét nắm lấy tay anh ta.
Thẩm Lệ khoanh tay trước ngực nói: “Giơ cao thế trẻ con sẽ sợ đó.”
Hạ Hạ quay đầu lại nhìn Thẩm Lệ, nói rất trang trọng: “Cháu không phải là trẻ con, cháu không sợ.”
Thẩm Lệ: “…”
Cố Tri Dân đắc ý mỉm cười về phía Thẩm Lệ: “Nghe rõ chưa, Tiểu Hạ hạ không sợ, chúng ta thêm một cái nữa nhé.”
Loading...
Cố Tri Dân bế Hạ Hạ đi phía trước, anh ta làm Hạ Hạ luôn miệng cười.
Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi đi theo phía sau.
Thẩm Lệ nói vói vẻ ghét bỏ: “Ba mươi tuổi rồi mà cứ giống như con nít vậy.”
Hạ Diệp Chi mỉm cười: “Có một câu nói phải nói thế nào nhỉ, đàn ông luôn là một thiếu niên cho đến khi chết.”
“Anh ta sao… ông già thì có!” Thẩm Lệ khẽ khịt mũi.
Hạ Diệp Chi khẽ mỉm cười, Thẩm Lệ và Cố Tri Dân cứ như đôi oan gia vậy.
Mà đối với oan gia này thì chút nhẫn nại thái quá rồi.
Yêu và ghét nhau bao nhiêu năm, không ở cùng với nhau, cũng không tìm kiếm người khác.
*
Trong phòng VIP, Cố Tri Dân đưa thực đơn cho Hạ Hạ cùng gọi món với con bé.
Ghế trẻ em được Cố Tri Dân kêu người đưa vào sớm.
Cả hai người ngồi gần nhau như thế, người nào không biết có khi còn nghĩ họ là cha con.
Cố Tri Dân yêu cầu người phục vụ mang lên hai món ăn nhẹ cho Hạ Hạ.
Sau khi Hạ Hạ có đồ ăn, chỉ tập trung vào đồ ăn.
Những người lớn vừa hay có thể bàn bạc chút chính sự.
Cố Tri Dân nói với vẻ mặt tích cực: “Chi Chi, thực ra, hôm nay anh tìm em ra ngoài, là có chuyện khác muốn nói.”
“Ừm, anh nói đi.” Hạ Diệp Chi hạ ly trong tay xuống, hơi ngả người ra sau, dáng vẻ như đang chăm chú nghe.
Cố Tri Dân dừng lại và nhìn cô một cách nghiêm túc: “Cân nhắc một chút chuyện đến truyền thông Thịnh Hải nhé.”
Sắc mặt của Hạ Diệp Chi hơi nhợt nhạt, cô không trả lời ngay.
Những người khác không rõ, nhưng cô biết rất rõ rằng Mạc Đình Kiên là ông chủ lớn đứng đằng sau truyền thông Thịnh Hải.
Có thể hợp tác với Thịnh Hải đương nhiên là một chuyện tốt.
Chỉ là …
Cố Tri Dân biết Hạ Diệp Chi đang nghĩ gì liền nói: “Đình Kiên hiện không quan tâm đến Truyền thông Thịnh Hải. Hầu hết cổ phần đều nằm trong tay tôi. Anh ấy hiện chỉ là cổ đông.”
Ngay khi những lời đó phát ra, Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ đã có một chút ngạc nhiên.
Truyền Thông Thịnh Hải do một tay Mạc Đình Kiên tạo nên. Từ không thành có, truyền Thông Thịnh Hải đã trở thành người dẫn đầu trong ngành công nghiệp giải trí.
Nhưng bây giờ anh ấy không còn là một ông chủ lớn nữa mà chỉ là một cổ đông nhỏ.
Hạ Diệp Chi khẽ cau mày và hỏi Cố Tri Dân: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Vài ngày trước, sau đám cưới…” Cố Tri Dân ngập ngừng một chút trước khi tiếp tục nói: “Anh ấy nói, coi như là sự đền bù cho những việc trước đó.”
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Lệ chỉ biết rằng Tô Miên là người hại cô bị gãy chân, nhưng không biết rằng Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên suýt chút nữa đã rạn nứt.
Cố Tri Dân lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Lệ, một câu nói nhẹ miêu tả nói lướt qua: “Chuyện nhỏ thôi.”
Mặc dù trong lòng Hạ Diệp Chi có nhiều nghi ngờ, nhưng cuối cùng cô vẫn không hỏi.
Cô im lặng một lúc và nói: “Nhưng loạt phim “Mất thành” của em đã được ký với Tần Thủy San.”
“Phiên bản của bộ phim truyền hình trực tuyến đã được trao cho Tần Thủy San. Chẳng phải vẫn còn bản quyền của điện ảnh sao? Vả lại, em cũng sẽ có những tác phẩm khác mà.” Cố Tri Dân rất nghiêm túc khi nói về việc kinh doanh.