Trước hôn lễ của Mạc Đình Kiên mấy ngày, tất cả phương tiện truyền thông trong thành phố Hà Dương đều phát ra tin tức và thông báo.
Ở thành phố Hà Dương không ai không biết Mạc Đình Kiên sắp kết hôn.
Hơn nữa còn bao trọn Kim Hải để tổ chức một hôn lễ thế kỷ.
Mỗi ngày, Hạ Diệp Chi đều đưa đón Mạc Hạ đúng giờ, giống như những người không liên quan.
Dường như những điều này không hề có ảnh hưởng gì đối với cô.
Cho đến buổi tối trước hôn lễ Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi bị mất ngủ.
Sáng hôm sau, tinh thần cô sáng láng nấu bữa sáng cho Mạc Hạ, rồi đưa cô đến nhà trẻ.
Sau đó cô quay về nhà, bắt đầu trang điểm thay đồ.
Cô ăn mặc trịnh trọng giống như người kết hôn là cô.
Lúc 10 giờ 30, Thẩm Lệ tới tìm cô.
Hạ Diệp Chi mở cửa ra, lúc Thẩm Lệ thấy cô thì sửng sốt một chút, ánh mắt sáng rực nhìn Hạ Diệp Chi giống như mới gặp cô lần đầu.
“Diệp Chi, tớ quen cậu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tớ thấy cậu trang điểm tỉ mỉ như vậy!” Thẩm Lệ vừa nhìn cô vừa tấm tắc: “Tớ đi bên cậu cũng cảm thấy tự ti rồi.”
Thật ra Hạ Diệp Chi rất đẹp, lúc trước tham gia hoạt động hay buổi tiệc, cô đều trang điểm, nhưng không trang điểm tỉ mỉ thế này.
Nhưng lần này, Hạ Diệp Chi trang điểm rất có tâm.
Hạ Diệp Chi vén lại mái tóc của mình, mím môi cười: “Cậu nói vậy thì tớ yên tâm rồi.”
Thẩm Lệ ngơ ngác một lát mới phản ứng lại: “Hôm nay cậu đi phá hôn lễ sao?”
“Đương nhiên là không, Mạc Đình Kiên là ai chứ?Tớ dám phá hôn lễ của anh ta sao? Cậu cho rằng tớ chán sống rồi sao?” Hạ Diệp Chi xoay người bước vào phòng, lấy một chiếc gương ra soi.
Khi xác nhận mình đã trang điểm hoàn hảo rồi mới cầm túi xách nói với Thẩm Lệ: “Đi thôi, chúng ta có thể xuất phát rồi.”
Thẩm Lệ vẫn ngơ ngác.
Mặc dù Hạ Diệp Chi nói như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy Hạ Diệp Chi muốn đi phá hôn lễ.
Có thể lễ cưới ngày hôm nay của Mạc Đình Kiên sẽ không được bình yên.
*
Rất nhanh hai người đã tới Kim Hải.
Trước cổng Kim Hải đỗ đầy xe, Thẩm Lệ lái một lúc lâu mới tìm được chỗ đỗ xe.
Người bước vào cổng Kim Hải đông như kiến, tất cả đều tới tham dự lễ cưới Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ mở cửa xe từ hai bên.
Thẩm Lệ là diễn viên, tướng mạo và khí chất đều xuất chúng, Hạ Diệp Chi cũng xinh đẹp, sau khi trang điểm càng xinh đẹp động lòng người.
Hai người họ đi cùng nhau đã thu hút sự chú ý của ngươi khác.
“Sao đột nhiên tớ cảm thấy hôm nay cậu mới là nhân vật chính nha.” Thẩm Lệ vuốt tóc, nghiêng đầu nói nhỏ với Hạ Diệp Chi.
“Đừng nói như vậy, tớ không dám đắc tội với Mạc Đình Kiên.” Hạ Diệp Chi mỉm cười nhưng vẻ mặt rất lạnh.
Thẩm Lệ nhìn Hạ Diệp Chi như vậy thì có chút sợ hãi.
Cô đưa tay vuốt vuốt cánh tay của mình: “Diệp Chi, rốt cuộc hôm nay cậu muốn làm gì vậy?”
Hạ Diệp Chi ngừng lại, đứng tại chỗ xoay một vòng: “Hôm nay tớ chỉ mang theo điện thoại và ví tiền, ngoài việc tới đây ăn cơm thì tớ có thể làm gì được? Đừng lo lắng rằng tớ mang bom tới nổ tung Kim Hải này.”
“Tớ không nói đùa với cậu.” Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Lệ trầm xuống.
Hạ Diệp Chi nắm tay Thẩm Lệ: “Đừng lo lắng, cho dù hôm nay lễ cưới của Mạc Đình Kiên bị phá hủy, đó cũng là người khác làm, không phải tớ.”
Thẩm Lệ hiểu rõ thâm ý trong câu nói Hạ Diệp Chi: “Chẳng lẽ cậu…”
“Xuỵt!” Hạ Diệp Chi làm một động tác im lặng.
Thẩm Lệ ngậm miệng lại ngay, không dám lên tiếng nữa.
Nhưng vẻ mặt cô hơi bối rối, trông rất bất an.
Hạ Diệp Chi nắm tay, dùng sức dìu cô ấy: “Cậu nên nhìn đường cho kỹ, chân cậu vẫn nên ít đi lại thì hơn.”
Đến khi bước vào hội trường hôn lễ, sắc mặt Thẩm Lệ vẫn khó coi.
Hai người chọn một chiếc bàn không có ai ngồi, Thẩm Lệ lo lắng nói: “Diệp Chi, cậu đừng làm như vậy, Mạc Đình Kiên không phải là người chúng ta có thể trêu chọc.”
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi bình tĩnh nói: “Đừng sợ.”
Thẩm Lệ định nói điều gì đóm nhưng có người đi tới bàn các cô ngồi xuống, làm cho Thẩm Lệ miễn cưỡng nuốt vào bụng.
Cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện người tới là Cố Tri Dân.
“Thẩm Tiểu Lệ, thật trùng hợp… Hả?”Khi Cố Tri Dân thấy rõ người ngồi cạnh Thẩm Lệ là Hạ Diệp Chi, anh ngẩn người.
Loading...
“Em, Diệp Chi em…” Anh chỉ vào Hạ Diệp Chi, nhất thời nói năng lộn xộn.
“Em đi cùng Tiểu Lệ.” Hạ Diệp Chi mỉm cười rót cho Cố Tri Dân một ly nước.
Cố Tri Dân uống sạch ly nước Hạ Diệp Chi rót cho anh.
Anh nhìn Thẩm Lệ rồi nhìn Hạ Diệp Chi: “Hai em…”
Thẩm Lệ đang phiền lòng, không có sức lực đối phó với Cố Tri Dân, rót một ly nước cho anh rồi giục: “Anh uống nước đi, đừng nói nữa!”
Cố Tri Dân chỉ có thể uống nước.
Không lâu sau, lại có một nhóm người đi tới.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn, hơi bất ngờ.
“Diệp Chi, em cũng ở đây sao?” Hạ Thời Yến đi tới bàn mấy người Hạ Diệp Chi, trực tiếp ngồi xuống.
Ánh mắt Hạ Thời Yến dừng trên người Thẩm Lệ đang ngồi cạnh Hạ Diệp Chi.
Khi nhìn thấy rõ mặt Thẩm Lệ, mắt anh sáng lên: “Cô là…”
Cố Tri Dân cắt ngang lời anh, nghiêng người ngăn cản tầm mắt Hạ Thời Yến rồi hỏi: “Nhìn anh rất lạ mặt, anh là ai?”
Lúc Hạ Thời Yến trở về nước, Hạ thị đã đi xuống dốc, đương nhiên không thể tiếp xúc với người ở tầng lớp Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân không quen biết Hạ Thời Yến, nhưng Hạ Thời Yến lại biết anh.
“Tổng giám đốc Cố, tôi là Hạ Thời Yến.”Hạ Thời Yến biết Cố Tri Dân là tổng giám đốc truyền thông Thịnh Hải, giọng điệu không tự chủ trở nên kính cẩn.
Khi Cố Tri Dân biết anh ta họ Hạ, lại nghĩ đến anh ta lên tiếng chào hỏi Hạ Diệp Chi, lập tức hiểu ra người này là ai.
Hóa ra là anh trai Hạ Diệp Chi.
Cố Tri Dân lạnh lùng đáp lại: “Ừm.”
Sau đó anh rút khăn giấy tới gần mặt Thẩm Lệ: “Em nóng không? Anh lau mồ hôi cho em.”
Nói xong, anh dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ vỗ mạnh tay anh, nghiến răng nói nhỏ vào tai anh: “Anh lau hết phấn trang điểm của bà đây, lần sau tôi gặp mặt anh, tôi sẽ đánh chết anh!”
Sắc mặt Cố Tri Dân cứng ngắc rồi trở lại như thường ngay, anh mỉm cười thu người lại, quay đầu nói với Hạ Thời Yến: “Anh cũng nhận được thiệp mời sao?”
Hạ Thời Yến thu hết dáng vẻ thân mật lúc nãy của Cố Tri Dân và Thẩm Lệ vào mắt, ý tức của Cố Tri Dân quá rõ ràng, anh ta có quan hệ không bình thường với Thẩm Lệ.
Hạ Thời Yến là người thức thời, anh ta biết Cố Tri Dân là người mình không thể trêu chọc, cho nên không nhìn Thẩm Lệ thêm nữa.
Hạ Thời Yến gật đàu: “Ừm, tôi mới nhận được mấy ngày trước.”
Hạ Diệp Chi nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cảm thấy, không chỉ Hạ Diệp Chi bị điên, ngay cả Mạc Đình Kiên cũng phát điên rồi, người nhà họ Hạ cũng gửi thiệp mời.
Đợi đến khi quan khách đã tới đông đủ, MC trên sân khấu bắt đầu lên tiếng.
“Hoan nghênh các vị đến tham dự lễ cưới của anh Mạc Đình Kiên và cô Tô Miên…”
Lễ cưới sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi người đều nhìn lên sân khấu.