Anh mới chỉ thất thần chốc lát mà Mạc Hạ đã chạy đến trước mặt anh hô to: “Ba.”
Mạc Hạ tự giác bò lên trên cái ghế đối diện bàn làm việc của anh, lại giẫm ghế leo lên trên bàn làm việc của anh.
Bình thường lúc ở nhà Mạc Đình Kiên làm việc cũng luôn để cho Mạc Hạ tự mình ngồi trên bàn chơi, bởi vì vóc dáng của cô bé quá nhỏ, một bánh bao nhỏ như vậy phải đặt ở trước mặt anh mới thấy yên tâm.
Hạ Diệp Chi đi nhanh tới, dừng một chút mới nói: “Hạ Hạ nhớ anh, em đem con bé tới, tiện thể có chút việc muốn nói.”
Có việc muốn nói?
Chỉ sợ là có việc muốn nói mới đem Mạc Hạ đưa về.
Mạc Đình Kiên chỉ nhẹ nhàng quét nhìn cô một cái, liền gọi điện thoại để cho người hầu đến, mang Mạc Hạ về phòng của mình.
Mạc Hạ đi rồi, hai người mặt đối mặt ngồi xuống.
Không biết tại sao, ai cũng không lên tiếng nói chuyện trước.
Hạ Diệp Chi rũ mắt nhìn vào bàn làm việc, Mạc Đình Kiên lại cúi đầu hững hờ chăm chú nhìn văn kiện trong tay.
Một lát sau, Mạc Đình Kiên lên tiếng nói: “Không phải có việc muốn nói sao? Nếu như không có, anh còn có việc phải xử lý.”
Giọng điệu lạnh lùng, nghe không ra không có một chút tình cảm dư thừa nào, Hạ Diệp Chi thậm chí còn nghe ra anh có một chút mất hứng.
Hạ Diệp Chi mím chặt khóe môi, hít sâu một hơi mới lên tiếng nói chuyện.
“Anh dự định khi nào kết hôn với Tô Miên?”
Động tác trong tay Mạc Đình Kiên hơi ngừng lại, cuối cùng giương mắt lên nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Sao? Em muốn tới uống rượu mừng sao?”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, không tự chủ được nắm chặt hai tay, nhưng biểu lộ trên mặt ngược lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút tươi cười: “Anh mà gửi em thiệp mời thì tại sao em lại không đến?”
Mạc Đình Kiên không ngờ tới cô lại phản kích như vậy, anh nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi không nói gì.
“Nếu như anh kiên quyết phải kết hôn với Tô Miên, cũng nhất định phải quyền nuôi nấng Mạc Hạ với em, thì em sẽ khởi tố.” Sau khi nói ra năm chữ cuối cùng, sống lưng Hạ Diệp Chi ưỡn lên thẳng tắp, cả người cắng ngắt nhìn chằm chằm anh.
Cô đang đợi Mạc Đình Kiên trả lời, cả người đều rất hồi hộp.
Mạc Đình Kiên sẽ trả lời cô như thế nào? Vẫn là lời giải thích giống như trước đó ư?
Bọn họ sống cùng nhau lâu như vậy, Mạc Đình Kiên đối với bất kỳ thói quen nhỏ nào của Hạ Diệp Chi đều hiểu rõ vô cùng.
Tay của anh đang đặt trên bàn làm việc thu về, đặt lên trên đùi dưới bàn làm việc, ở nơi Diệp Chi không nhìn thấy, hai tay của anh cũng nắm chặt.
Sau đó, anh không nhanh không chậm lên tiếng: “Anh và Tô Miên đều là hai bên tình nguyện, đương nhiên sẽ kết hôn. Còn về quyền nuôi nấng Mạc Hạ. . .”
Nói tới chỗ này, anh khẽ dừng lại, cười lạnh một tiếng: “Con bé là con gái của Mạc Đình Kiên anh, anh đương nhiên có quyền nuôi nấng con bé.”
“Chẳng lẽ anh không biết là Tô Miên không thích Hạ Hạ sao? Nếu như anh thật sự yêu Tô Miên, anh hãy nghĩ cho cô ta đi, cô ta cũng không hy vọng Mạc Hạ ở bên anh đâu! Anh để cho em nuôi Mạc Hạ, chuyện này đối với anh hay với Tô Miên… Đối với mọi người chúng ta đều tốt!”
Chuyện đã phát triển đến bước này, Hạ Diệp Chi đã đem tình cảm cá nhân hoàn toàn đặt sang một bên, cô chỉ muốn được ở bên Mạc Hạ.
Cô cho rằng, đối với Mạc Đình Kiên lúc này, phân tích của cô rất đúng đắn, đủ lý trí, cũng đầy đủ lí do để Mạc Đình Kiên có thể đồng ý.
Nếu như Mạc Đình Kiên có thể nghe vào lời giải thích của cô, như vậy bọn họ không cần phải gặp mặt nhau ở trên toà án, đây là giả thiết tốt nhất.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi.
“Đối với mọi người chúng ta đều tốt?” Giọng điệu Mạc Đình Kiên có chút âm trầm, nhẹ nhếch khóe môi, dáng vẻ thoạt nhìn có chút dọa người.
Đối mặt với một Mạc Đình Kiên như vậy, Hạ Diệp Chi có chút sợ sệt.
Trong lúc Hạ Diệp Chi thấp thỏm không ngớt, Mạc Đình Kiên đột nhiên đứng dậy, hai tay chống ở trước bàn làm việc, nghiêng thân về phía trước, bình tĩnh nhìn Hạ Diệp Chi.
Đôi mắt đen của anh vẫn thâm thúy trước sau như một, thâm sâu không thấy đáy, thâm trầm đến không nhìn ra một chút sắc thái nào khác.
Đôi mắt Mạc Đình Kiên chăm chú nhìn cô, anh nhíu mày, giọng nói trào phúng: “Hạ Diệp Chi, em thật đúng là một người phụ nữ hào phóng. Nhanh như vậy liền có thể giống như một kẻ ngoài cuộc, đứng ở đó mà thay anh và người phụ nữ mới của anh suy tính, anh có nên nói cảm ơn em hay không?”
Hạ Diệp Chi có ngốc cũng nghe được trong giọng nói của anh có sự trào phúng.
“Nếu không thì sao? Anh muốn thế nào? Lẽ nào anh muốn em phải khóc sướt mướt ở trước mặt của anh, cầu xin anh đem quyền nuôi nấng Mạc Hạ nhường lại cho mình?”
Ánh mắt Hạ Diệp Chi kiên định, không thấy chút mềm yếu nào: “Nằm mơ đi! Em nhất định sẽ giành được quyền nuôi nấng Hạ Hạ.”
Mạc Đình Kiên khẽ rũ mắt nhìn cô, đáy mắt hiện lên ý cười mà cô xem không hiểu.
Người phụ nữ của anh, chính là phải giống như vậy, mặc kệ là lúc nào cũng không được chịu thua, dù cho là ở trước mặt của anh cũng vậy.
Nếu như vậy, anh cũng có thể yên tâm. . .
Mạc Đình Kiên thu lại ánh mắt, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, xoay người: “Đã như vậy, em đi đi. Chúng ta gặp nhau ở trên toà.”
“Được!” Hạ Diệp Chi cắn môi, từ trong cổ họng nặng nề nói ra cái chữ này, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Cô cũng không quay đầu lại, nhanh chân đi ra cửa phòng làm việc.
Loading...
Mãi đến tận nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên “Ầm” một cái, Mạc Đình Kiên mới quay đầu lại, một tay chống ở trên bàn làm việc, giữ tư thế nghiêng người, nhìn về khoảng không vô định, một lúc lâu cũng không động đậy.
. . .
Mãi đến tận đi Hạ Diệp Chi ra khỏi cửa lớn của biệt thự Mạc Đình Kiên, cô cũng không quay đầu lại.
Cô lên xe, vừa khởi động ô tô, vừa gọi điện thoại cho Tạ Ngọc Nam.
Dường như Tạ Ngọc Nam đã đoán được từ sớm cô sẽ gọi điện thoại cho anh ta, nhận điện thoại rất nhanh chóng.
Hạ Diệp Chi không chờ anh ta lên tiếng, trực tiếp nói: “Tạ Ngọc Nam, tôi quyết định khởi tố.”
“Được, tôi hiểu.” Tạ Ngọc Nam cũng không hỏi nhiều, khi anh nói đến chuyện nghiêm chỉnh, thật sự vẫn làm cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.
Hạ Diệp Chi cúp điện thoại, đem điện thoại di động tiện tay ném đến vị trí ghế bên cạnh ghế lái, tập trung lái xe.
Chỉ là, sắc mặt của cô lại vẫn lạnh như băng.
Khi cô lái xe vào chung cư, liền nhìn thấy Tiêu Thâm đang đứng ở cửa chung cư, mua đồ ở convenient store
Bên trong chung cư xe di chuyển rất chậm, cô đem xe dừng lại lúc, Tiêu Thâm cũng đã đi xuống dưới lầu.
Cô xuống xe, gọi anh ta lại.
“Tiêu Thâm.”
Tiêu Thâm dừng bước, quay đầu lại, khẽ nhíu mày nhìn cô, ra hiệu cô có chuyện thì mau nói.
Khi Hạ Diệp Chi đến gần, Tiêu Thâm liền nghiêng đầu nhìn về phía sau cô một cái: “Con gái cô đâu rồi?”
“Đưa đến chỗ của Mạc Đình Kiên rồi.” Hạ Diệp Chi đi ở bên cạnh anh, trong giọng nói có chút mất mát nhẹ.
Tiêu Thâm cũng không hỏi nhiều, trầm mặc đi vào bên trong.
Tiến vào thang máy, vẫn luôn trầm mặc Hạ Diệp Chi mới lên tiếng nói: “Tôi quyết định khởi tố, cùng với Mạc Đình Kiên tranh giành quyền nuôi nấng Hạ Hạ.”
Cô không biết tại sao mình muốn nói những thứ với Tiêu Thâm.
Có khả năng là do cô thật sự không người nào có thể nói rồi.
Đối với tin tức này, Tiêu Thâm có chút ngoài ý muốn: “Mạc Đình Kiên muốn tranh quyền nuôi nấng với cô?”
Giao dịch của anh ta và Mạc Đình Kiên rất đơn giản, anh ta chỉ cần bảo vệ Hạ Diệp Chi an toàn là được, còn cái khác, Mạc Đình Kiên sẽ không nói cho anh ta biết, anh ta tất nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.
Anh ta ghét nhất chính là quản việc không đâu.
Hạ Diệp Chi miễn cưỡng nở nụ cười: “Nghe giọng nói của anh còn vẻ như rất bất ngờ.”
Tiêu Thâm thật sự là cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Mạc Đình Kiên phí hết tâm tư yêu cầu anh ta phải che chở cô, lại muốn cùng cô tranh quyền nuôi nấng, chuyện lao tâm lao lực như vậy, Mạc Đình Kiên cũng làm được?
Mặc dù anh ta trước đây đã từng trải qua một quảng thời gian liếu đao máu mà sống, cũng không thể không thừa nhận, Mạc Đình Kiên là một kẻ hung hãn.