Hình Uyên có thể nhìn thấy được, Mạc Đình Kiên cực kỳ quan tâm Hạ Diệp Chi, đáy mắt tràn ngập yêu thương không thể che giấu.
Anh hỏi Hình Uyên: “Truyền dịch xong là có thể nhanh chóng khỏe lại đúng không?”
Hình Uyên gật đầu: “Ừm.”
Cô nói xong, lại ngẩng đầu nhìn về phía Thời Dũng: “Thời Dũng, anh lại đây giúp em một chút.”
Thời Dũng vội vàng đi đến, cầm đồ giúp Hình Uyên.
Bên trong, Hình Uyên ghét bỏ Thời Dũng chân tay vụng về, lập tức trừng mắt nhìn anh một cái, cũng không thật sự tức giận, Hình Uyên thật sự có chút sốt ruột.
Hình Uyên cho là Mạc Đình Kiên không nhìn thấy, nhưng thật ra Mạc Đình Kiên nhìn thấy tất cả, còn nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ.
Mạc Đình Kiên cụp mắt xuống, khẽ giật miệng một chút, đường cog nhỏ bé khiến mọi người không để ý tới, ý cười trên gương mặt cũng không rõ ràng.
Không rõ là muốn cười, hay có ý gì khác.
Luôn có người muốn anh sống không yên ổn, anh có thể sống không yên ổn, nhưng anh không thể để cho Hạ Diệp Chi đi theo anh cũng sống không yên.
Mặc kệ là Hạ Diệp Chi hay là Mạc Hạ, người trước người sau đều bởi vì anh mà nhận tổn thương.
Anh từng nghĩ, từng nghĩ một kế hoạch hoàn hảo để giải quyết những phiền phức đó, nhưng những chuyện liên quan đến chuyện năm đó còn nhiều, căn bản không có cái gì được gọi là kế hoạch hoàn hảo.
Anh chỉ có thể dùng tất cả thủ đoạn, để Hạ Diệp Chi phân rõ ranh giới với anh. Anh để Hạ Diệp Chi nhìn thấy những chuyện khiến cô thương tâm, cũng để cho những người muốn anh sống không yên ổn nhìn.
Bọn họ muốn anh sống không yên, vậy anh thành toàn cho bọn họ.
Rồi sẽ có ngày, anh sẽ loại bỏ tất cả những cản trở…
Lúc Mạc Đình Kiên nâng mắt lên, cảm xúcc phức tạp ở đáy mắt đã biến mất, chỉ còn một mảnh yên lặng hờ hững.
Hình Uyên giúp Hạ Diệp Chi truyền nước, chất lỏng lạnh buốt từ mu bàn tay chảy đến, toàn bộ tay có chút lạnh lẽo, loại cảm giác này không thoải mái chút nào.
Cho dù đang trong giấc mộng, Hạ Diệp Chi cũng không ngừng quơ tay, muốn loại bỏ cảm giác lạnh buốt trên tay.
Hình Uyên thấy thế, lập tức đi lên cầm tay Hạ Diệp Chi: “Cô ấy làm như vậy có thể tự làm tổn thương tới bản thân.”
Hạ Diệp Chi bị cô giữ tay lại vẫn không ngừng nghĩ muốn loại bỏ cảm giác đó đi.
Mạc Đình Kiên thấy vậy, bước hai bước qua, nói với Hình Uyên: “Để tôi.”
Hình Uyên khẽ sửng sốt, lúc này, Thời Dũng lên tiếng nói: “Để cậu chủ làm đi.”
Lúc này Hình Uyên mới buông lỏng tay, đưa vị trí cho Mạc Đình Kiên trấn an Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên ngồi xuống bên giường, hơi cúi người để tay lên tay Hạ Diệp Chi, tay kia nâng bàn tay Hạ Diệp Chi lên.
Hai bàn tay anh đặt trên nâng dưới, ủ tay Hạ Diệp Chi trong lòng bàn tay mình, không hề có chút lực nào, cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng Hạ Diệp Chi lại yên tĩnh.
“Lúc nào cô ấy mới tỉnh lại?” Mạc Đình Kiên thấy Hạ Diệp Chi yên tĩnh, duỗi tay vuốt tóc bởi vì cô vùng vẫy mà dính lên mặt cô ra, lúc này mới quay lại nhìn Hình Uyên.
“Cô ấy sẽ tỉnh lại trong vòng một tiếng.” Hình Uyên nhìn toàn bộ hành động của Mạc Đình Kiên, lại nghĩ tới tin đồn gần đây, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Mạc Đình Kiên không nói gì thêm, mi tâm luôn nhíu lại bây giờ chậm rãi thả lỏng, giống như là yên tâm.
Mặc dù Hình Uyên cảm thấy phức tạp khó hiểu, nhưng cũng biết điều không hỏi.
Nhiều lúc, sinh hoạt vợ chồng cùng nhau thật lâu, luôn tìm thấy trên người chỗ nào đó giống nhau.
Sự giống nhau giữa Hình Uyên và Thời Dũng, có lẽ là ở ngay lúc bọn họ cực kỳ biết chừng mực, cái gì nên nói, cái gì không nên hỏi, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.
Hình Uyên nói xong, nhìn thoáng qua hộp thuốc mình vừa mang đến, nói: “Nhưng sau khi tỉnh lại cần phải uống thuốc.”
Mạc Đình Kiên không nói chuyện, Thời Dũng lập tức lôi kéo tay Hình Uyên, ra hiệu cô ra ngoài với anh.
Hình Uyên đi theo Thời Dũng ra ngoài, hai người ra ngoài phòng ngủ, Thời Dũng đóng cửa phòng ngủ của Hạ Diệp Chi giúp Mạc Đình Kiên.
Hình Uyên lại đi về trước mấy bước, mới nhỏ giọng nói với Thời Dũng: “Cậu chủ của anh nhìn tuy có chút lạnh lẽo, nhưng không có kỳ lạ giống như anh nói nha.”
Ban đầu, Thời Dũng mới đi theo Mạc Đình Kiên, cũng chỉ là một học sinh nghèo mới tốt nghiệp, không hề có bất kỳ thứ gì, ngoại trừ chịu được mệt nhọc, làm việc ổn trong, dường như không có ưu điểm nào khác.
Nhưng chính bởi vì Thời Dũng như vậy, mỗi ngày tan làm về, cũng sẽ nói với Hình Uyên rằng tính cách của Mạc Đình Kiên vô cùng kỳ quái.
Lúc bọn họ kết hôn, Mạc Đình Kiên tự mình đến uống rượu mừng, lúc đó, Hình Uyên không dám nói câu nào.
“Xuỵt!” Thời Dũng nghe vợ nói, vội vàng ra hiệu yên lặng: “Cẩn thận để cậu chủ nghe thấy.”
Loading...
“Xa như vậy, sao anh ấy nghe thấy được?” Hình Uyên cảm thấy Thời Dũng quá khẩn trương.
Thời Dũng nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, giải thích với kỳ quái: “Vừa nãy cậu chủ trong phòng làm việc nhìn điện thoại, nhìn một chút lại đột nhiên chạy ra ngoài? Em nói cậu chủ có thể nhìn thấy mợ chủ bị bệnh qua điện thoại sao?”
“Chắc là… không thể nha?” Hình Uyên cũng cảm thấy có chút tà môn: “Anh ấy… không phải là cảm nhận được Cô Hạ đổ bệnh sao?”
Thời Dũng nhún vai, biểu đạt anh cũng không biết.
Hai giây sau, anh lại cảm khái nói: “Em cũng đừng cho là tính tình cậu chủ tốt, chỉ lúc ở bên cạnh mợ chủ, cậu chủ mới bình thản như vậy thôi.”
Hình Uyên không nói chuyện.
…
Trong phòng ngủ, Mạc Đình Kiên giữ nguyên tư thế che tay cho Hạ Diệp Chi, không hề cử động.
Sau khi Hạ Diệp Chi được truyền dịch, an ổn ngủ thiếp đi.
Mạc Đình Kiên thử buông lỏng tay ra, Hạ Diệp Chi không tiếp tục cử động.
Anh kéo chăn cho Hạ Diệp Chi, nhìn cô thật sâu, giống như muốn khắc dáng vẻ của cô vào trong đầu.
Thật lâu, anh mới đứng dậy đi ra ngoài.
Thời Dũng và Hình Uyên đang ngồi nói chuyện với nhau, có lẽ là sợ làm phiền đến người trong phòng, bọn họ nói chuyện rất nhỏ.
Tiếng Mạc Đình Kiên đóng cửa khiến bọn họ chú ý, cũng đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Thời Dũng đứng dậy, khẽ vuốt cằm: “Cậu chủ.”
“Ngài Mạc.” Hình Uyên không có gọi cậu chủ giống như Thời Dũng.
Mạc Đình Kiên nhìn Hạ tiểu thư, nhẹ gật đầu: “Chị dâu vất vả rồi.”
Sắc mặt của anh không hề thay đổi, vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng giọng nói là vô cùng lễ phép.
Một câu nói đó, năm chữ đơn giản, khiến Thời Dũng và Hình Uyên sững sờ.
Chị dâu?
Hình Uyên sững sờ nhìn Mạc Đình Kiên, không xác định được có phải gọi cô hay không.
Nhưng mà, ở trong phòng đó, ngoại trừ Hạ Diệp Chi đang nằm trên giường bệnh, cũng chỉ có cô nha?
Huống hồ, Hạ Diệp Chi là vợ anh, anh không thể gọi Hạ Diệp Chi là chị dâu nha.
Thời Dũng cũng không dám thừa nhận, người nói chuyện khách khí trước mặt anh và vợ anh là Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên giống như không hề phát hiện ra, xưng hô của mình khiến hai vợ chồng này khiếp sợ đến mức nào, sắc mặt như trước nói với Thời Dũng: “Bây giờ cậu trở về đón Hạ Hạ đến dây, chờ chút nữa Hạ Diệp Chi tỉnh, lập tức nói Hạ Hạ nhớ cô ấy, cậu với chị dâu đi qua xem cô ấy có ở nhà không, mới phát hiện cô ấy đổ bệnh.”