“Phó Đình Tây, tốt nhất là cậu có chuyện đại sự gì muốn nói với tôi, còn không cậu hãy tự chuẩn bị quan tài cho mình đi!” Mạc Đình Kiên âm u nói.
Phó Đình Tây không chút hoài nghi, nếu như lúc này Mạc Đình Kiên ở trước mắt anh ta, nhất định sẽ tức giận đánh anh ta một trận.
Phó Đình Tây vẫn có chút sợ hãi, dù sao anh ta cũng không đánh lại được Mạc Đình Kiên nên cũng không nói những lời vô nghĩa nữa mà nói thẳng vào vấn đề: “Vừa nãy vợ trước của cậu gọi cho tôi.”
“Hạ Diệp Chi?” Mạc Đình Kiên ngừng một chút rồi hỏi: “Cô ấy gọi cho cậu làm gì?”
Ngữ khí này nghe có vẻ không giống bình thường lắm nhưng khác ở đâu thì Phó Đình Tây nhất thời chưa nghĩ ra.
“Cô ấy hỏi nếu tranh quyền nuôi còn với cậu sẽ có mấy phần thắng.”
“Cậu nói thế nào?”
“Tôi nói không có phần thắng, để cô ấy chết tâm!” Câu sau là Phó Đình Tây có ý thêm vào cho hợp với cách làm của Mạc Đình Kiên.
Anh ta cũng không biết rốt cuộc Mạc Đình Kiên muốn làm trò gì, từ trước đến nay Mạc Đình Kiên có việc mới tìm đến anh ta nhưng đều là chuyện liên quan đến pháp luật. Còn về chuyện tình cảm, anh ta không xử lý được mà Mạc Đình Kiên cũng không thể nói với anh ta.
Anh ta chỉ cảm thấy lần này hành vi của Mạc Đình Kiên rất kỳ lạ, không giống tác phong hành sự của anh trước đây.
Dựa vào tính cách Mạc Đình Kiên, nếu như anh thật sự muốn giành quyền nuôi Mạc Hạ thì sẽ không lưu lại chút tình cảm nào, càng không cho Hạ Diệp Chi cơ hội tố tụng.
Sự quả quyết và tàn nhẫn của Mạc Đình Kiên, anh ta cũng đã được thấy.
Mạc Đình Kiên nghe lời anh ta nói cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ hỏi một câu: “Còn gì không?”
“Tôi còn nhắc nhở cô ấy một chút, thủ đoạn đứng đắn chắc chắn sẽ không làm được gì cậu nên để cô ấy có thể suy nghĩ một chút biện pháp đường tắt. Ví dụ như tìm một núi dựa vững chắc hơn cậu gì đó chẳng hạn…”
Mặc dù giọng điệu Phó Đình Tây không phải rất đứng đắn nhưng nói lại rất nghiêm túc.
“Ha.” Mạc Đình Kiên chỉ cười lạnh một tiếng sau đó nói một câu: “Cô ấy có thể tìm được núi dựa vào lớn hơn tôi sao?”
Phó Đình Tây đột nhiên nhớ đến một chuyện khác, giọng anh ta lộ ra một tia lo lắng: “Có phải cậu quên mất một chuyện rồi không?”
“Chuyện gì?”
Giọng Phó Đình Tây đột nhiên trở nên đặc biệt nghiêm túc: “Bây giờ người nắm quyền hành chân chính của Mạc thị, là Hạ Diệp Chi! Khi ấy cậu chuyển giao Mạc thị cho cô ấy, thủ tục là do tôi giúp hai người làm đó.”
Anh ta cũng chỉ vừa mới nhớ ra chuyện này, thời gian qua đi lâu như vậy rồi suýt chút nữa anh ta cũng quên. Nếu không phải hôm nay Hạ Diệp Chi gọi cho anh ta rồi anh ta lại nói đến chuyện này với Mạc Đình Kiên thì anh ta cũng sắp quên chuyện này rồi.
Tim Phó Đình Tây cũng nhảy vọt lên, tài phú hùng hậu của Mạc thị có ý nghĩa như nào, anh ta rất rõ ràng.
Bao gồm tài sản tư nhân của cấp dưới Mạc Đình Kiên, bất động sản, thêm tất cả những thứ khác, một khoản lớn như vậy đến anh ta cũng cảm thấy tâm động.
Anh ta căng thẳng bao nhiêu thì Mạc Đình Kiên lại bình tĩnh bấy nhiêu.
Anh chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Thế thì sao?”
“Cậu…” Phó Đình Tây nhất thời á khẩu, một lúc sau anh ta mới tiếp tục nói: “Thế thì sao? Đó là toàn bộ của cải của cậu đấy!”
Lần này Mạc Đình Kiên im lặng.
Phó Đình Tây cho rằng lần này Mạc Đình Kiên thật sự nghe lọt rồi, nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù thủ tục đã hoàn tất nhưng vẫn chưa công khai, nếu như cậu muốn lấy lại Mạc thị thì bây giờ tôi vẫn có thể nghĩ cách giúp cậu, chỉ là có chút phiền phức.”
Lời vừa dứt, anh ta liền nghe thấy Mạc Đình Kiên nói không chút do dự: “Không cần.”
“Vậy cậu…” Phó Đình Tây không hiểu rốt cuộc Mạc Đình Kiên đang nghĩ gì.
Giọng Mạc Đình Kiên bình tĩnh: “Nếu như có một ngày tôi gặp điều gì bất trắc, cậu hãy ra mặt công bố văn kiện chứng minh người nắm quyền hành Mạc thị chân chính là Hạ Diệp Chi.”
Phó Đình Tây làm luật sư gần mười năm mới gặp phải người như Mạc Đình Kiên khiến anh ta không hiểu được rốt cuộc Mạc Đình Kiên đang nghĩ gì.
“Cậu đang nói cái quái gì vậy! Người lòng dạ độc ác như cậu không phải là mọi người chết hết rồi còn cậu vẫn sống nhăn răng à? Sợ rằng tôi không đợi được đến ngày cậu gặp bất trắc thì đã chết trước mặt cậu rồi.”
Phó Đình Tây không đem lời Mạc Đình Kiên nói để vào lòng, Mạc Đình Kiên cũng không nói nhiều nữa: “Chỉ cần cậu nhớ kỹ lời tôi nói là được rồi.”
“Không phải chứ, tôi có một vấn đề, bây giờ tôi vô cùng muốn biết, rốt cuộc cậu muốn làm gì! Tập đoàn Mạc thị lớn như vậy, không chớp mắt một cái liền chắp tay dâng tặng thế mà bây giờ lại đi tranh quyền nuôi con với người ta, cậu… Tút tút tút…”
Nghe thấy tiếng ‘tút’ dài, Phó Đình Tây tưởng mình nghe nhầm, lại ‘alo’ một tiếng sau đó nhìn vào điện thoại mới phát hiện đã trở về mục nhật ký cuộc gọi rồi.
Lại thế nữa! Cái tật xấu động một tí là cúp điện thoại của Mạc Đình Kiên… thật khiến người khác phải giận mà!
…
Loading...
Lời Phó Đình Tây khiến Hạ Diệp Chi cả đêm không ngủ.
Dường như cô không hề buồn ngủ chút nào.
Cô hoàn toàn tin tưởng lời Phó Đình Tây nhưng cô lại không thể nhận thua.
Đây là vụ kiện mà cô không hề có phần thắng nhưng lại bắt buộc phải thắng.
Cô nhớ đến câu cuối cùng Phó Đình Tây nói “không chỉ dựa vào thực lực”.
“Không chỉ dựa vào thực lực!” Hạ Diệp Chi lẩm bẩm lại câu này, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên phản ứng lại, ý Phó Đình Tây là muốn cô sử dụng một vài thủ đoạn đặc biệt.
Thủ đoạn “đặc biệt” ở đây nhất định không phải thủ đoạn bình thường.
Ví dụ như khi mở phiên tòa, luật sư đưa ra vấn đề gì hoặc là Mạc Đình Kiên đưa ra vấn đề gì…
Mạc Đình Kiên hùng mạnh lại có quyền có thế nhưng cũng không phải không có kẽ hở. Trên thế giới này không có thứ gì hoàn mỹ kín kẽ, huống hồ là con người.
Có kín đến mấy cũng luôn có một khe hở, theo quy trình chính quy và dưới tình huống bình thường thì Hạ Diệp Chi tuyệt đối không có khả năng thắng kiện nhưng nếu thật sự phải dùng thủ đoạn…
Hạ Diệp Chi thở dài.
Nếu như thật sự đến ngày đó, cô chỉ có thể dựa vào thủ đoạn không quang minh chính trực đó sao?
Bàn tay bên người không tự giác nắm chặt.
Ngày thứ hai, Hạ Diệp Chi liên lạc mấy vị luật sư công việc tư vấn một chút tình huống, cũng gặp hai vị luật sư.
Luật sư nào cũng cảm thấy năng lực của mình xuất chúng, cho rằng nhất định có thể thắng kiện, bốc phét trước mặt Hạ Diệp Chi.
Đương nhiên Hạ Diệp Chi không nói thẳng sẽ tranh quyền nuôi con với Mạc Đình Kiên, chỉ nói đối phương là một người có tiền có thế, cứ như vậy bọn họ cũng có chút chần chờ, muốn hiểu rõ hơn về sự việc.
Hạ Diệp Chi gặp hai luật sư, sau khi tiếp xúc đều cảm thấy không đáng tin nên cũng không liên hệ lại.
Buổi tối, cô lại phải đi máy bay đến đoàn làm phim, trực tiếp thu dọn hành lý đến sân bay.
Trên đường ra sân bay, cô nhận được điện thoại của Tần Thủy San.
“Mấy giờ cô bay?” Tần Thủy San hỏi cô.
“Sáu giờ.”
Ngày thứ hai sẽ quay phim nên Hạ Diệp Chi cũng không đặt vé quá muộn, cô đặt vé sáu giờ thì khi đến bên kia vẫn còn sớm, có thể an tâm ngủ một giấc.
Nhưng bây giờ xem ra cô không thể ngủ ngon được nữa rồi.