“Cô…” Tô Miên bị Hạ Diệp Chi làm cho tức tới mức không biết nói gì.
Hạ Diệp Chi không còn kiên nhẫn đứng dậy, trong đôi mắt mèo lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương, giọng nói phát ra không có một chút tình cảm nào: “Tô Miên, cô cứ luôn nhằm vào tôi như vậy, chắc chắn rất rõ ràng những chuyện trước kia của tôi, cô hẳn là biết rõ hồi tôi còn đi học các bạn học đều rất sợ tôi. Còn vì sao bọn họ sợ tôi, cô có thể đi tìm hiểu một chút xem.”
“Còn nữa, chuyện giữa cô và Mạc Đình Kiên, cho dù anh ta bỏ ra 70 tỷ hay 350 tỷ vì cô, hoặc là một đêm hai người làm mấy lần, làm ở nơi nào, tôi cũng không có hứng thú muốn biết. Cho nên, cô không cần thiết phải luôn luôn nhắm vào tôi! Điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, cô đừng có suy nghĩ gì với Hạ Hạ .”
Hạ Diệp Chi nói đến đây, hơi dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Tình cảm giữa Mạc Đình Kiên và Hạ Hạ tốt bao nhiêu, chắc hẳn ba năm qua cô cũng đã được nhìn thấy. Nếu Hạ Hạ xảy ra chuyện gì, Mạc Đình Kiên chắc chắn sẽ không tha cho cô!”
Tô Miên mang theo khí thế hung hăng đến tìm Hạ Diệp Chi, mục đích là gây phiền phức cho cô, nhưng không nghĩ tới lại bị Hạ Diệp Chi ép lui liên tiếp không có lời nào để nói.
Mà chuyện cô ta để ý nhất, chính là chuyện ba năm qua Mạc Đình Kiên mất trí nhớ, vậy mà cô ta cũng không thể khiến Mạc Đình Kiên yêu mình!
Mà Hạ Diệp Chi hết lần này tới lần khác cứ nhắc lại ba năm kia trước mặt cô ta !
“Cô đang uy hiếp tôi sao?” Tô Miên siết chặt hai nắm tay, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi không chút thay đổi, nói: “Không phải, tôi đang cảnh cáo cô.”
Tô Miên tức quá hóa cười: “Cô cho rằng cô là ai? Cô thật sự nghĩ là tôi sợ cô sao?”
“Tôi không cảm thấy tôi sợ cô, mà là cô, vẫn nghĩ là tôi sợ cô, cho nên cô luôn chèn ép tôi, đối phó tôi mọi lúc mọi nơi.” Giọng điệu Hạ Diệp Chi vô cùng bình tĩnh.
Tô Miên không trả lời.
Thực ra, trước kia cô ta không phải là một người không có lý trí như thế.
Lúc cô ta hai mươi mấy tuổi, cô ta cũng là một người kiêu ngạo, cả một đám người luôn đi theo sau cô ta, chỉ có cô ta không vừa ý người ta, làm gì có ai không vừa ý cô ta.
Sau này luôn phải chịu thiệt thòi ở chỗ Mạc Đình Kiên, cô ta dùng hết ba năm cũng không thể khiến Mạc Đình Kiên yêu mình, điều này khiến lòng tự ái của cô ta nhận lấy tổn thương cực lớn.
Từ đấy về sau, cô ta đã trở thành một người không phải là cô ta nữa.
Cô ta cảm thấy Hạ Diệp Chi là người đang cản đường mình, nên đổ hết tất cả những oán hận của bản thân lên người Hạ Diệp Chi.
Sau khi ở chung với Mạc Đình Kiên , cô ta càng thêm lo được lo mất, luôn cảm thấy Hạ Diệp Chi sẽ tới cướp Mạc Đình Kiên đi. Cho nên cô ta gây sự với Hạ Diệp Chi khắp nơi, luôn luôn nhìn Hạ Diệp Chi không vừa mắt.
Hạ Diệp Chi thấy Tô Miên không nói, cẩn thận xem xét cô ta một chút, tiếp tục nói: “Tôi và Mạc Đình Kiên thực sự đã chia tay rồi, thực sự chấm dứt, nếu như cô yêu anh ta, thì phải ở cùng anh ta thật tốt, không nên lãng phí thời gian với tôi, cuộc sống rất ngắn, cũng rất đáng quý.”
Giọng nói của Hạ Diệp Chi mang theo sự xúc động, giống như một lời khuyên. Trong thoáng chốc, Tô Miên không hiểu được lời này của Hạ Diệp Chi có ý nghĩa gì.
Cô ta trưng ra vẻ mặt kỳ lạ nhìn của Hạ Diệp Chi, không hề lên tiếng.
Hạ Diệp Chi không thể không thừa nhận, cô chính là một người dễ mềm lòng.
Cho dù cô đã từng nói, muốn hận Mạc Đình Kiên, nhưng cô càng mong Mạc Đình Kiên được hạnh phúc.
Đại khái là bởi vì, Mạc Đình Kiên từng xả thân cứu cô.
Đại khái là bởi vì, cô… vẫn yêu anh.
Hạ Diệp Chi kịp thời ngăn lại dòng suy nghĩ của mình, lúc ngước mắt nhìn lên, ánh mắt đã khôi phục lại sự tỉnh táo vốn có: “Không cần dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi, tôi nói cô thích nghe thì không thích thì không nghe, dù sao chuyện của hai người không liên quan tới tôi, có nghe hay không thì tùy cô.”
Nói xong, Hạ Diệp Chi bỏ đi không quay đầu lại.
Tô Miên quay đầu nhìn theo bóng lưng của của Hạ Diệp Chi, dưới đáy mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa.
Lời nói vừa nãy của Hạ Diệp Chi nghĩa là sao?
Tần Thủy San dù đứng cách khá xa, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được một vài biểu hiện của Tô Miên.
Hạ Diệp Chi vừa đi tới, Tần Thủy San liền kéo cô vào một góc hẻo lánh, hỏi: “Cậu và Tô Miên nói chuyện gì thế, vẻ mặt của cô ta rất kỳ lạ.”
“Tôi nói vài chuyện để cô ta không tới làm phiền tôi nữa.” Hạ Diệp Chi nói những lời kia, đại khái chính là muốn như vậy.
Tần Thủy San nhíu mày: “Thật à?”
Hạ Diệp Chi nhìn lướt qua vị đạo diễn đứng ở bên kia, Tần Thủy San nở nụ cười: “Đạo diễn còn đang chờ, tôi đi trước.”
…
Không biết có phải mấy lời Hạ Diệp Chi nói với Tô Miên có tác dụng hay không, ngày thứ hai, Tô Miên đã rời đi.
Lúc cô ta rời đi không thông báo cho ai cả, chỉ nói với đạo diễn một câu, sau đó lặng lẽ rời đi một mình.
Loading...
Tần Thủy San càng tò mò, cô ta cảm thấy Tô Miên đi nhanh như vậy, chắc chắn có liên quan với của Hạ Diệp Chi.
Lúc nghỉ ngơi giữa các cảnh quay, cô ta hỏi của Hạ Diệp Chi: “Tô Miên rời đi nhanh như vậy, có phải có liên quan tới cậu không?”
“Tôi có năng lực cao siêu như vậy sao? Hay là cậu cảm thấy cô ta sẽ nghe lời tôi?” Hạ Diệp Chi lật giở kịch bản trên tay, không ngẩng đầu lên, hỏi.
Tần Thủy San suy nghĩ một chút, cảm thấy cả hai trường hợp đều không thể xảy ra, nên không còn quấn lấy cô nữa.
Lúc kết thúc công việc trở về khách sạn, cô nhận được một cuộc điện thoại lúc nửa đêm.
Đêm hôm trước, khi đi cùng với Mạc Đình Kiên và đoàn làm phim, Hạ Diệp Chi chỉ nhìn anh một chút, sau khi đi qua thì không thấy nữa, hẳn là sau khi tham gia xong tiệc từ thiện buổi tối, Mạc Đình Kiên đã rời đi.
Hạ Diệp Chi nhận điện thoại, rất khách sáo gọi một tiếng: “Trợ lý Thời.”
“Cô Hạ, tôi đã đón Mạc Hạ về nhà, cô bé nói rất nhớ cô, xin hỏi bây giờ cô có tiện gọi điện video không?” Đầu dây bên kia của Thời Dạ rất yên tĩnh, có lẽ là đang ở trong xe.
Nghe Thời Dạ nói vậy, Hạ Diệp Chi cảm thấy hơi có lỗi.
Cô đi theo đoàn làm phim đã hơn mười ngày, chưa từng gọi một cuộc điện thoại nào cho Mạc Hạ.
Cô vội vàng nói: “Có thể, bây giờ có thể luôn, bây giờ các anh có tiện không?”
“Tôi đang lái xe, nhưng chúng tôi có thể đưa điện thoại cho Hạ Hạ .”
“Được.”
Sau khi Hạ Diệp Chi cúp điện thoại, wechat hiện lên cuộc gọi của Thời Dạ, cô liền chọn cuộc gọi video.
Video vừa được kết nối, trên màn hình điện thoại xuất hiện khuôn mặt của Mạc Hạn.
Vừa mới qua năm mới chưa được bao lâu, hiện tại vẫn là tháng giêng, mùa xuân se lạnh, thành phố Hà vẫn còn hơi lạnh. Mạc Hạ vẫn đang mặc áo len, hai bím tóc buộc lên hai bên, khuôn mặt nhỏ nhắn sát lại gần camera di động, trên màn hình điện thoại hiện đầy khuôn mặt của con bé.
Hạ Diệp Chi không nhịn được mà cười ra tiếng, dịu dàng nói: “Mạc Hạ, con để mặt quá gần camera, con cầm di động ra xa một chút.”
Không biết Mạc Hạ có đang nghe cô nói chuyện không, chỉ vô cùng vui vẻ gọi cô: “Mẹ!”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi cười ra tiếng, nói: “Con cầm điện thoại cách ra xa một chút, mẹ muốn nhìn thấy con.”
“Vâng!”
Mạc Hạ đáp một tiếng giòn vang, rồi mới cầm điện thoại cách xa ra một chút, thân thể nhỏ xinh tựa vào ghế ngồi, mặc một chiếc áo len màu đỏ, khuôn mặt nhỏ tròn vo, đôi mắt vừa to vừa đen, môi nhỏ hơi nhếch nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhìn cô bé thật cẩn thận, sau đó nói: “Hình như Mạc Hạ của mẹ lại lớn thêm một ít rồi!”
“Khi nào mẹ mới tới thăm con, đã lâu rồi mẹ không tới.” Mạc Hạ bĩu môi, tỏ vẻ rất bất mãn.