Hạ Diệp Chi cũng không nói tiếp, chỉ tiện thể nói một câu: “Ngài Tạ ra tay giúp đỡ, tôi vô cùng biết ơn.”
Tạ Ngọc Nam rất có hứng thú với cô, tất nhiên là sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
“Nếu như cô Hạ thực sự muốn cảm ơn tôi, lời nói không bằng hành động, sau khi tiệc tối chấm dứt chúng ta có thể cùng nhau uống một ly.” Giọng của Tạ Ngọc Nam vô cùng chậm rãi, để lộ một tia mờ ám như có như không.
Hạ Diệp Chi cười cực kỳ nhạt nhẽo: “Tôi ở khá xa, tiệc tối như thế này thường kết thúc rất muộn, không tiện về nhà, để hôm nào khác đi.”
Tạ Ngọc Nam nghe vậy thì nụ cười trên mặt nhạt đi một chút nhưng cũng rất nhanh trở lại bình thường: “Nếu như cô Hạ đã nói là hôm khác vậy thì hôm khác.”
Hạ Diệp Chi từ chối lời mời tối nay của anh ta, tuy anh ta hơi không vui nhưng mà Hạ Diệp Chi quá đẹp, anh ta tình nguyện bỏ ra thời gian và công sức.
“Tôi đi trước đây.” Hạ Diệp Chi gật đầu với Tạ Ngọc Nam rồi vội vàng quay lại hội trường.
Tạ Ngọc Nam đứng tại chỗ nhìn hình dáng Hạ Diệp Chi biến mất, nghiêng nhẹ đầu về phía sau, lười biếng dùng mũi chân giẫm lên mặt đất một cái, thu lại ý cười, lên tiếng: “Ra đi.”
Giọng nói vang lên, Lưu Chiến Hằng vẫn luôn nấp ở phía sau chưa ra ngoài đành bước ra.
Lưu Chiến Hằng bước đến trước mặt Tạ Ngọc Nam, gọi một tiếng: “Ngọc Nam.”
Tạ Ngọc Nam liếc mắt nhìn anh ta, vẫn chưa lên tiếng thì đã nghe Lưu Chiến Hằng lên tiếng nói: “Em có hứng thú với Hạ Diệp Chi?”
Tạ Ngọc Nam một tay đút trong túi quần tây, không để ý lắm đến lời của anh ta: “Chuyện này không phải rất rõ ràng sao?”
“Tốt nhất là em nên tránh xa Hạ Diệp Chi xa một chút, cô ấy không giống với những người bạn gái trước đây của em đâu.” Giọng nói của Lưu Chiến Hằng có vẻ nghiêm túc, mang theo ý cảnh cáo.
“Không giống?” Tạ Ngọc Nam bật cười một tiếng: “Không giống chỗ nào? Bởi vì cô ấy là một phụ nữ độc thân đã ly hôn sao? Chuyện này thì sao? Không quan trọng.”
Tạ Ngọc Nam đang cố ý xuyên tạc ý trong lời nói của Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng khẽ nhíu mày, nói: “Em biết ý của anh không phải như vậy. Hạ Diệp Chi là một người phụ nữ rất thông minh, mục đích cô ấy tiếp cận em cũng không đơn giản.”
Mặt của Tạ Ngọc Nam cũng lạnh đi: “Lưu Chiến Hằng, bố tôi rất thích anh, anh chỉ là con nuôi của ông ấy mà thôi, anh vẫn đang nghĩ anh là anh trai ruột của tôi đấy à? Tôi làm gì cũng muốn quản tôi! Anh có tư cách đó à?”
“Bố đã dặn anh phải để mắt đến em, em đừng làm loạn.” Ánh mắt Lưu Chiến Hằng lóe lên nhưng mà vẻ mặt lại không hề tức giận.
“Đừng nghĩ là tôi không biết, anh cũng xem trọng Hạ Diệp Chi.” Tạ Ngọc Nam lấy tay vỗ vỗ bả vai của Lưu Chiến Hằng: “Anh vẫn không thể có được cô ấy, hay là để cho tôi đi. Còn chuyện của tôi, lúc trước bố tôi còn sống không cần anh quan tâm. Hiện giờ ông ấy mất rồi lại càng không cần anh quan tâm!”
Nói xong, anh ta nghiêng đầu, hất nhẹ cằm: “Nghe có hiểu chưa?”
Lưu Chiến Hành không nói gì, Tạ Ngọc Nam hừ lạnh một tiếng, nhấc chân rời đi.
…
Lúc Hạ Diệp Chi trở lại hội trường thì thấy đã có rất nhiều người, cô tìm một vòng mới thấy Tần Thủy San.
Tần Thủy San đang nói chuyện với người khác, Hạ Diệp Chi cũng không có bước tới, chỉ tìm một góc tiếp tục ngồi xuống.
Lúc này có người cầm mic bước lên sân khấu.
“Các vị khách mời, chào mừng đến với … dạ tiệc từ thiện đêm nay, tiếp theo đây là phần bán đấu giá từ thiện…”
Tất cả mọi người nhìn về phía người dẫn chương trình, Hạ Diệp Chi cũng hơi tò mò ngẩng đầu nhìn về phía bên đó.
Còn có bán đấu giá từ thiện nữa sao?
Có vài người trong đám đông khe khẽ bàn luận gì đó về lần đấu giá này.
Lúc này thì Tần Thủy San đã tìm thấy Hạ Diệp Chi rồi.
Tần Thủy San vừa bước tới đã hỏi: “Ngài Lưu đó đâu?”
“Đi rồi.” Hạ Diệp Chi cũng không giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt nói hai chữ.
Cô lại thấy tò mò với phần bán đấu giá tiếp theo hơn: “Đêm nay định bán những thứ gì vậy?”
“Có quốc họa, đồ cổ, còn có đồ trang sức.” Tần Thủy San buông cái chén trong tay xuống, tiếp tục nói: “Có người nói mấu chốt là một cây trâm cài do một dancer sưu tầm, là phiên bản giới hạn của tập đoàn HN hợp tác với một nhà thiết kế nổi tiếng phát hành, toàn thế giới không có hơn mười cây. Hơn nữa năm ngoái nhà thiết kế đó qua đời nên giá trị của cây trâm cài này cũng cao hơn, rất nhiều cô gái ở đây đều đến vì cây trâm cài này.”
Tập đoàn HN nổi tiếng thế giới là một công ty xa xỉ, mỗi năm đều sẽ hợp tác với những nhà thiết kế nổi tiếng thế giới tạo ra một số món đồ giới hạn.
Hạ Diệp Chi nghe xong thì gật đầu: “Trâm cài này nhất định rất đẹp.”
Tần Thủy San từ chối cho ý kiến: “Đợi lát nữa cậu nhìn thấy rồi sẽ biết.” Cô ta không xem trọng hay coi thường gì trâm cài này.
Buổi bán đấu giá lúc đầu toàn là một ít tranh vẽ của bậc thầy vẽ tranh, đồ cổ nhỏ các thứ.
Phần lớn mọi người ở đây đều không để ý đến số tiền nhỏ này, có người là thật lòng muốn mua, có người thì vì thể hiện bản thân có tiền.
Những đồ vật phía trước Hạ Diệp Chi đều không có cảm giác hứng thú.
Loading...
“Tiếp theo là vật đấu giá cuối cùng! Là trâm cài phiên bản giới hạn do tập đoàn HN và bậc thầy thiết kế Huyền Lâm hợp tác phát hành năm năm trước, toàn thế giới chỉ có gần mười cây! Người quyên góp trâm cài này là một dancer nổi tiếng…”
Câu nói tiếp theo Hạ Diệp Chi không có hứng thú nghe, sự chú ý của cô đều bị trâm cài đó hấp dẫn.
“Giá mở đầu, ba mươi tỷ!”
Sau khi nghe được giá mở đầu Hạ Diệp Chi bèn thu lại ánh mắt.
“Trâm cài rất đẹp.” Nhưng mà giá cũng đắt.
Tần Thủy San hỏi cô: “Cậu thích?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Thích, nhưng cũng không phải không thể không có.”
“Tuy đây là một buổi dạ tiệc từ thiện nhỏ, nhưng bởi vì có Mạc Đình Kiên đến, nước đẩy thuyền lên, vật bán ra cũng sẽ đắt. Đừng nói cậu, ngay cả tớ cũng không mua nổi.” Tần Thủy San cũng cảm thấy giá mở đầu là 30 tỷ hơi đắt.
Nhưng mà ở đây toàn là người có tiền, 30 tỷ đối với họ chẳng thấm vào đâu.
Hội trường yên tĩnh lại, có người bắt đầu ra giá.
“36 tỷ!”
“39 tỷ!”
“42 tỷ…”
Lúc mua thì mỗi người đều tăng lên 3 tỷ.
Hạ Diệp Chi âm thầm tặc lưỡi, đúng là trò chơi của người có tiền.
Giá vẫn tăng liên tục nhưng rất có quy luật, điều này nói lên rất nhiều người ở đây muốn có được trâm cài này.
Bỗng nhiên có một giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: “150 tỷ.”
Giọng nói này, Hạ Diệp Chi không thể thấy quen thuộc hơn được, là giọng nói của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi nhìn theo giọng nói, Mạc Đình Kiên ngồi ở ghế đầu phía dưới cách đó không xa, đôi chân bắt chéo lên nhau, vẻ mặt không đổi nhìn lên sân khấu.
Sau khi Mạc Đình Kiên vừa ra giá, trước người tăng giá này, không ai dám mở miệng nữa rồi.
“150 tỷ! Có ai trả cao hơn không?”
“150 tỷ lần một!”
Lúc này một giọng nói khác vang lên: “180 tỷ!”
Hạ Diệp Chi còn chưa kịp thấy ai là người tăng giá, Tần Thủy San bên cạnh đã ngạc nhiên la lên: “Trời ơi, là người đàn ông ban nãy đến gần cậu. Tại sao anh ta lại ngồi chung với ngài Lưu vậy?”
“Tạ Ngọc Nam?” Hạ Diệp Chi nhìn theo tầm mắt của Tần Thủy San, đúng là thấy Lưu Chiến Hằng ngồi cùng một chỗ với Tạ Ngọc Nam.