Chỉ là, khi Tần Thủy San tiến vào nhìn thấy vỏ chai rượu trên mặt đất, cô ta sửng sốt không nhịn được thốt lên:
“Chỗ rượu này cậu uống hết rồi?
“Ừ.
Hạ Diệp Chi gật đầu, lại chỉ vào một vết bẩn màu đỏ sậm trên thảm, nói với Tần Thủy San:
“Không, bị vẩy ra một ít.
So với đống chai rượu kia, chút rượu bị vẩy ra đó có tính là gì.
Vẻ mặt Tần Thủy San kinh ngạc. Trước kia cô ta cũng từng dẫn Hạ Diệp Chi đến mấy bữa tiệc rượu, Hạ Diệp Chi thường không uống được, hoặc là sẽ từ chối không uống.
Cô cầm vỏ chai rượu lên quơ quơ, nhìn Hạ Diệp Chi:“ Tửu lượng của cậu rất tốt hả?”
Hạ Diệp Chi đương nhiên cũng nhớ đến chuyện Tần Thủy San đang nghĩ, hơi lúng túng gãi gãi tóc sau tai:
“Cũng tạm được….”
Tần Thủy San liếc mắt khinh bỉ, kéo tay Hạ Diệp Chi, xách cô nhét vào trong phòng tắm:
“Người cậu hôi muốn chết, mau đi tắm đi, rồi tham gia một bữa dạ tiệc với tôi.”
“Dạ tiệc gì?”
Hạ Diệp Chi ngửi ngửi người mình một cái. Cô tự uống rượu nên cũng chẳng ngửi thấy mùi rượu gì.
“Một buổi dạ tiệc từ thiện quy mô lớn, sắp bắt đầu rồi.”
Tần Thủy San không còn kiên nhẫn mà phất tay:
“Cậu nhanh nhanh lên.”
Tiệc từ thiện?
Hạ Diệp Chi ngược lại không có thoái thác, mà ngoan ngoãn đi tắm rồi bước ra.
Cô cũng có mang lễ phục tới, chỉ cần làm tóc nữa là được.
Nhưng sắp không kịp giờ rồi, Tần Thủy San đành phải làm tóc cho cô.
“Cậu còn có thể làm tóc sao?”
Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc, vậy mà Tần Thủy San còn có thể làm tóc nữa.
“Tôi có gì không biết làm chứ? Tôi còn có thể chỉnh sửa biên tập nữa đấy.”
Tần Thủy San vỗ vỗ đầu cô, ý bảo cô đừng có lộn xộn:
“Trong đòan phim lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố, cần phải có sự chuẩn bị chu đáo.”
Hạ Diệp Chi trêu ghẹo Tần Thủy San:
“Vậy cậu cũng được xem là đa tài đa nghệ đó.”
“Người ưu tú thì đương nhiên cái gì cũng sẽ biết làm rồi.”
Tần Thủy San cũng không hề khách sáo, hào phóng nhận lấy lời khen của Hạ Diệp Chi.
…..
Dạ tiệc tổ chức ở trung tâm thành phố, mất một tiếng đồng hồ lái xe.
Lúc bọn họ đến nơi, dạ tiệc đã bắt đầu rồi.
Khi hai người đi vào trong, hội trường đã có rất nhiều người.
Hạ Diệp Chi vừa đi vào đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên đứng ở trung tâm đám người, và Tô Miên đang khoác cánh tay anh.
Tần Thủy San vỗ trán:
“Ôi, xem trí nhớ tôi này, sao lại nhớ ra là bọn họ cũng tới chứ!”
“Không sao, cúi đầu không gặp ngẩng đầu cũng gặp, chuyện này rất bình thường.”
Hạ Diệp Chi cười một tiếng với Tần Thủy San. Tần Thủy San cũng rất ít khi nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm phát ra từ trong tâm này của Hạ Diệp Chi, cô ta hơi bối rối.
Hạ Diệp Chi bình thường ăn mặc rất đơn giản, lại không trang điểm nhiều, chỉ thoa chút kem chống nắng, chỉ khi tham gia các hoạt động chính thức mới trang điểm kỹ càng.
Đêm nay, Hạ Diệp Chi cũng cố gắng ăn diện một chút.
“Đúng… đúng thế.”
Tần Thủy San lắp bắp một chút, sau đó lại cười nói:
“Tôi phát hiện ra cậu cũng rất xinh đẹp đó. Thật sự cậu không nghĩ đến việc muốn tiến vào giới giải trí sao? Làm biên kịch phim truyền hình sao có thể kiếm nhiều tiền và nổi tiếng như minh tinh được.”
“Tôi không muốn nổi tiếng, làm biên kịch tiền lương kiếm được cũng đủ tiêu rồi.”
Hạ Diệp Chi không phải là một người tham vọng sự nghiệp. Cô rất hài lòng với công việc hiện tại của mình.
Tần Thủy San nhún nhún vai, cũng không nói thêm gì nữa.
Những người tham gia dạ tiệc đều có đôi có cặp hoặc là minh tinh nổi tiếng, ít có ai như Hạ Diệp Chi và Tần Thủy San, hai cô gái trẻ dắt tay nhau mà đến như vậy.
Bọn họ vừa tiến vào cũng hấp dẫn được ánh mắt của không ít người.
Rất nhanh liền có đàn ông lại gần bắt chuyện.
Người đàn ông mặc tây trang màu đỏ tía, nhưng không hề thô tục, ngũ quan tuấn tú, mặt mày đang độ phong lưu.
“Hai quý cô đây nhìn rất lạ mặt, không phải là người thành phố này đúng không?”
Loading...
Tần Thủy San cho rằng, với tính cách của Hạ Diệp Chi, cô sẽ lạnh nhạt mà lễ phép từ chối kiểu bắt chuyện làm quen thế này, nhưng hôm nay Hạ Diệp Chi lại rất hứng thú mà hỏi lại;
“Anh cảm thấy chúng tôi là người ở đâu?”
Người đàn ông nhìn Hạ Diệp Chi, trong mắt không giấu được vẻ kinh diễm và tán thưởng:
“Cô đây vừa trẻ tuổi vừa có khí chất xuất chúng như vậy, xinh đẹp thanh tú. Tôi đoán, là người Giang Nam.”
Người đàn ông nói, ung dung bình tĩnh đến gần Hạ Diệp Chi thêm một chút.
Hạ Diệp Chi đương nhiên cũng phát hiện ra, lùi ra phía sau nửa bước:
“Anh đây cũng rất giỏi, vừa đoán đã đúng rồi.”
“Nếu cô đồng ý giao lưu sâu hơn với tôi, thì sẽ biết, tôi còn giỏi hơn nhiều.”
Người đàn ông cười có ý tứ sâu xa khác, vô cùng lịch thiệp đưa danh thiếp cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi hơi híp mắt, tạm thời không có nghe ra ý tứ sâu xa trong mắt anh ta, mỉm cười nhận lấy danh thiếp anh ta đưa, nhìn thoáng qua tên phía trên: Tạ Ngọc Nam.
Hạ Diệp Chi nâng mắt, cười nói:
“Thì ra là ngài Tạ.”
Tạ Ngọc Nam thấy vẻ mặt Hạ Diệp Chi không có biểu hiện không vui nào, đôi mắt càng thêm suồng sã:
“Người trong nước trước giờ đều nói có qua có lại. Cô đây không định cho tôi danh thiếp của cô sao?”
Tuy rằng ánh mắt của anh ta càng thêm càn rỡ, nhưng thực ra tay chân lại thành thật, cũng không có hành vi nào vượt quá giới hạn.
Nhưng mà, chỉ ánh mắt này của anh ta cũng đủ nói rõ, anh ta có mục đích với Hạ Diệp Chi.
Mọi người đều yêu thích cái đẹp. Phụ nữ xinh đẹp thì đàn ông đều thích.
Tần Thủy San đứng một bên nhìn phản ứng của Hạ Diệp Chi cũng hơi nóng nảy. Cô cũng không tin Hạ Diệp Chi không nhận ra ý đồ của người đàn ông này.
Ở góc độ không ai nhìn thấy, cô kéo kéo cánh tay Hạ Diệp Chi.
Tạ Ngọc Nam nhận lấy danh thiếp, vô cùng phiếm tình mà đưa lên mũi ngửi một chút:
“Danh thiếp của người đẹp đều có hương thơm.”
Lúc nói mấy lời này, giọng điệu anh ra hơi cổ quái, hình như tiếng mẹ đẻ của anh ta cũng không phải là tiếng Trung.
Hạ Diệp Chi đoán, có thể là anh ta lớn lên ở nước ngoài.
Tần Thủy San đẩy Hạ Diệp Chi một cái, Hạ Diệp Chi quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Thủy San, cho cô một ánh mắt yên tâm.
Cứ như thế, tuy rằng trong lòng Tần Thủy San hơi lo lắng, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa.
“Tên của cô Hạ thật dễ nghe.
Tạ Ngọc Nam nghiêm túc nhìn danh thiếp của Hạ Diệp Chi, sau đó nhét danh thiếp vào túi trong của áo vét, là vị trí bên trái gần tim.
Người đàn ông Tạ Ngọc Nam này là một cao thủ tình trường không thể nghi ngờ. Tướng mạo anh ta lại có khi phách, trang phục cầu kỳ tinh tế, nhất định không phải là con nhà bình thường, anh ta là người đã quen với mọi mặt của xã hội.
Dù ai nhìn vào cũng đều thấy anh ta là một lãng tử tình trường. Qua đoạn đối thoại của anh ta và Hạ Diệp Chi, có thể thấy anh ta không phải một tay tán gái bằng thủ đoạn lòe loẹt. Nhưng thoạt nhìn cũng là dạng vừa lịch sự vừa đa tình. Mặc dù biết rõ anh ta là kẻ phong lưu, nhưng chắc chắn có không ít thiếu nữ tình nguyện rơi vào.
Trong lòng Hạ Diệp Chi nghĩ như vậy, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt. Cô khẽ rũ mắt, cười vô cùng ngoan ngoãn, nhìn dịu hiền lại có chút hấp dẫn người khác.
Tạ Ngọc Nam hạ cằm, sờ sờ đồng hồ trên cổ tay mình, thoạt nhìn giống như một con hồ ly xảo quyệt.
Hạ Diệp Chi nói:
“Cảm ơn đã khen ngợi.”