Tô Miên thấy dáng vẻ Hạ Diệp Chi vẫn chẳng hề để ý, ánh mắt vốn còn có chút đắc ý đã lập tức thay đổi.
Ngay cả chuyện như vậy mà Hạ Diệp Chi cũng không quan tâm sao?
Lẽ nào cô thật sự bỏ xuống Mạc Đình Kiên rồi?
Tô Miên quay đầu liếc nhìn Mạc Đình Kiên. Mạc Đình Kiên dựa vào lưng ghế, vẻ mặt không cảm xúc nhìn ba tấm ảnh trước mặt, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Cô ta dựa sát qua, khẽ gọi tên anh: “Đình Kiên.”
Mạc Đình Kiên liếc mắt nhìn cô ta, ra hiệu cô ta có chuyện thì nói.
Cho dù Tô Miên cảm thấy Mạc Đình Kiên quá mức lãnh đạm với mình, nhưng nghĩ đến ở đây nhiều người như vậy, chỉ có cô ta có thể ngồi gần Mạc Đình Kiên, trong lòng cô ta liền thấy thoải mái hơn.
Tính Mạc Đình Kiên lãnh đạm thì lãnh đạm, chỉ cần yêu cô ta là được.
Bởi vì Tần Thủy San là Tổng sản xuất nên ngồi gần Mạc Đình Kiên hơn rất nhiều.
Hạ Diệp Chi nhàm chán nhìn xuống tay của mình, lại cảm giác được điện thoại rung lên một cái.
Là Tần Thủy San gửi tin nhắn qua facebook cho cô: “Cô xem thử dáng vẻ đắc ý của con đê tiện Tô Miên kia đi! Còn không phải vì có Mạc Đình Kiên làm chỗ dựa cho cô ta sao!”
“Quả thật chính là một kẻ điên mất trí! Vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, còn muốn kéo cả người đàn ông của tôi vào trong. Thật may ảnh chụp lần này không gửi thẳng ra ngoài! Bằng không tôi chắc hẳn không thể không xé xác cô ta ra!”
Sau khi cơ bản xác định là do Tô Miên chụp ảnh, Tần Thủy San đã hoàn toàn thù hận Tô Miên rồi.
Trước đây hai người Tần Thủy San và Mạc Ân Nhã tranh giành Hứa Mộ Hàn, sau đó thật vất vả mới ở cùng với Hứa Mộ Hàn, cô ta thật sự rất yêu Hứa Mộ Hàn.
Tô Miên muốn dằn mặt Hạ Diệp Chi, cô ta không xen vào. Nhưng ảnh do Tô Miên chụp lại có ảnh hưởng đến Hứa Mộ Hàn, điều này đã chạm đến ranh giới của Tần Thủy San.
Hạ Diệp Chi xem xong tin nhắn do Tần Thủy San gửi tới, chỉ gửi lại cho cô ta một gương mặt nguôi giận.
Tần Thủy San cất điện thoại xong thì từ xa trừng mắt với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cười đáp lại, Tần Thủy San hừ một tiếng rồi không nhìn cô nữa.
Mà vào lúc này Hứa Mộ Hàn đúng lúc đi đến. Chỗ Hạ Diệp Chi ngồi quay ra phía cửa, trong mắt mọi người xung quanh lại giống như Hạ Diệp Chi đang cười với Hứa Mộ Hàn.
Cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt Mạc Đình Kiên, ánh mắt anh lập tức nghiêm lại, càng tối tăm hơn, giống như đang ẩn chứa một cơn gió lốc nào đó.
Lúc này, mọi người gần như đều đã đến.
Mạc Đình Kiên lấy ba tấm ảnh ra, giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng họp nặng về: “Bộ phim còn chưa bắt đầu quay đã xảy ra vụ bê bối này, tôi cần phải có một lời giải thích hợp lý!”
Giọng nói của anh vừa vang lên, trong phòng họp lập tức rơi vào trong sự yên tĩnh tới kỳ lạ.
Sau đó, anh lại ném mạnh ba tấm ảnh lên trên bàn họp, phát ra một tiếng “bộp”.
Tất cả mọi người câm như hến, không ai dám lên tiếng.
Tần Thủy San đứng ra giải thích rõ: “Đó chỉ là hiểu nhầm, chỉ do góc chụp ảnh có vấn đề mà thôi. Tôi tin tưởng Tổng Giám đốc cũng hiểu về phóng viên giải trí, bọn họ bình thường sẽ lựa chọn góc độ, để chụp ra một vài tấm ảnh như thật như giả để lừa ánh mắt của người khác.”
Trong lúc cô ta nói chuyện còn cố ý liếc nhìn Tô Miên.
Tô Miên hơi nheo mắt, ánh mắt không tốt liếc nhìn cô ta.
Mạc Đình Kiên nhắc lại một lần nữa: “Tại góc chụp à?”
“Đúng vậy.” Tần Thủy San giải thích.
Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng, tuy nói với Tần Thủy San nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào trên người Hạ Diệp Chi: “Nếu như biên kịch của các người không có đi gõ cửa phòng của nam diễn viên chính này, cô bảo người ta lựa chọn góc chụp thế nào được chứ?”
“Chuyện này…” Tần Thủy San lập tức sửng sốt. Góc độ chụp bức ảnh này đúng là có vấn đề. Nhưng Hạ Diệp Chi đi gõ cửa phòng Hứa Mộ Hàn cũng không sai.
Nếu như nói ra nguyên nhân thật sự, vậy lại phải công khai mối quan hệ giữa cô ta và Hứa Mộ Hàn.
Không phải cô không muốn công khai, mà công khai vào thời điểm mấu chốt này cũng không phải là thời cơ tốt nhất.
Trước đó, cô và Hứa Mộ Hàn đã nói qua về chuyện này, cuối cùng dự định chờ “Mất Thành 2” quay xong mới công khai.
Lúc này công khai, dư luận nhất định sẽ có hai mặt trái ngược, sẽ có ảnh hưởng đối với bộ phim, cũng sẽ có ảnh hưởng đối với Hứa Mộ Hàn.
Vào lúc Tần Thủy San đang ở trong tình thế khó xử, giọng nói của Hạ Diệp Chi vang lên: “Ngài Mạc.”
Loading...
Tất cả mọi người chuyển ánh mắt tới trên người Hạ Diệp Chi.
Có người nào không biết Hạ Diệp Chi là vợ cũ của Mạc Đình Kiên chứ?
Tổng Giám đốc Mạc thị, vợ cũ, bạn gái bây giờ, ba người tập trung cùng một chỗ, vở kịch lớn của năm như vậy thì đời người có thể gặp được mấy lần?
Tất cả mọi người không dám lên tiếng, tính xem kịch bản này sẽ phát triển thế nào.
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi.
Hôm nay phải đi ra ngoài, trời cũng khá nắng nên Hạ Diệp Chi mặc áo ngắn tay màu trắng rất đơn giản, mái tóc đen thật dài để xõa xuống đầu vai, bình thản ngồi ở chỗ đó, gương mặt xinh đẹp có một không hai làm mấy nữ diễn viên bên cạnh cũng bị buồn bã lu mờ.
“Ngài Mạc luôn miệng nói là vụ bê bối? Tôi không biết ở trong mắt ngài Mạc, gõ cửa thôi, thế nào lại trở thành vụ bê bối được?”
Hạ Diệp Chi vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi. Hạ Diệp Chi thế mà lại đang chất vấn Mạc Đình Kiên!
Tần Thủy San cũng không nhịn được lau mồ hôi lạnh. Nếu không phải lúc này bất tiện, cô ta thật sự muốn gửi tin nhắn cho Hạ Diệp Chi qua facebook, bảo cô bình tĩnh một chút.
Cô còn phải quay “Mất Thành 2”, không nên đắc tội Mạc Đình Kiên.
“Nếu vậy, mời cô biên kịch nói cho tôi biết, đêm khuya cô gõ cửa phòng của một người đàn ông là muốn làm gì?” Trong giọng nói Mạc Đình Kiên có cảm xúc khó hiểu, nhưng cho người ta một ảo giác là anh đang nghiêm túc hỏi vấn đề, đồng thời rất muốn nhận được câu trả lời của Hạ Diệp Chi.
Cô biên kịch?
Hạ Diệp Chi nhếch mép và lộ ra một nụ cười khinh thường: “Nếu ngài Mạc đã tò mò như vậy, tối hôm nay tôi lại đi gõ cửa của ngài, chẳng phải ngài sẽ biết sao?”
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ vẻ mặt Mạc Đình Kiên vẫn lạnh lùng, vẻ mặt những người khác đều thay đổi.
Hạ Diệp Chi đây là… đùa – giỡn Mạc Đình Kiên ở trước mặt mọi người sao?
Tô Miên lập tức không thể ngồi yên, lớn tiếng quát: “Hạ Diệp Chi, cô không biết xấu hổ!”
“Tôi không biết xấu hổ? Vậy còn ngài Mạc không phân tốt xấu đi nói tôi tệ hại như thế thì sao?” Đôi mắt Hạ Diệp Chi sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tô Miên, không hề có ý nhượng bộ, nói với lời lẽ đầy khí phách.
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi kiên định, thoạt nhìn vô cùng tự tin, khí thế đã lặng lẽ khuếch tán ra.
Ngay cả Tô Miên cũng không nhịn được mà âm thầm kinh hãi. Hạ Diệp Chi – người phụ nữ bị vứt bỏ này lấy đâu ra tự tin và khí thế như vậy!
Tô Miên biết, lúc này nếu cô ta đã mở miệng nói như vậy, hoặc là Mạc Đình Kiên cho cô ta bậc thang đi xuống, hoặc chính cô ta phải nói cho Hạ Diệp Chi không thể nói được câu nào nữa.
Bằng không không có cách nào thu hồi được cục diện.
Tô Miên cười lạnh một tiếng: “Nếu như cô thật sự trong sạch, vậy làm sao có thể để người ta chụp ảnh được chứ?”
“Cô làm sao biết được ảnh này là thật? Nếu chẳng may là do người ta cố ý ghép thành thì sao?” Giọng điệu Hạ Diệp Chi cực kỳ nghiêm túc. Nếu không phải Tần Thủy San đã xem qua ảnh chụp, cũng sẽ tin lời cô nói.
Tô Miên còn tưởng rằng Hạ Diệp Chi có thể nghĩ ra được lý do gì tốt để giải vây cho mình chứ. Nghe lời Hạ Diệp Chi nói, cô ta cười tự tin.