Hạ Diệp Chi liếc nhìn Tô Miên một cái, cũng không có ý muốn lấy tay ra, cứ như không nghe thấy Tô Miên đang nói gì.
“Hạ Diệp Chi, cô không nghe tôi nói gì à?” Tô Miên đã không kiên nhẫn, nhưng lại ép giọng nói xuống thật nhỏ.
Hạ Diệp Chi vẫn không để ý tới cô ta.
Tô Miên hất cằm lên, cười lạnh một tiếng: “Cô có biết bây giờ mình giống cái gì không?”
Tô Miên biết Hạ Diệp Chi sẽ không để ý đến mình, cô ta cũng không có ý định muốn Hạ Diệp Chi trả lời cái gì, chỉ tiếp tục nói: “Bây giờ cô như một con chó chết chủ cứ cố giữ lại chút tự ái đáng thương thôi.”
Tô Miên cố ý nhấn mạnh mấy chữ “Chó chết chủ”.
Hạ Diệp Chi chậm rãi để quyển tạp chí trong tay xuống, quay qua nhìn Tô Miên một cái, vẻ mặt khinh thường, nhìn như căn bản không coi Tô Miên ra gì.
Hạ Diệp Chi nghiêng người qua một bên, cứ như đang tự hạ thấp thân phận để nói chuyện với Tô Miên: “Cô có biết bây giờ mình giống cái gì không? Giống con chó vội vàng giơ chân lên đi tiểu khắp nơi để đánh dấu lãnh thổ.”
“Cô…” Tô Miên đưa tay chỉ vào Hạ Diệp Chi, gần như tức giận đến muốn quát mắng ra.
Hạ Diệp Chi nắm lấy ngón tay mà Tô Miên chỉ ra, mặt mỉm cười, giọng dịu dàng, cứ như một người bạn khá thân với Tô Miên đang ôn hòa khuyên bảo: “Thưa cô Tô Miên, cô đừng quên thân phận bây giờ của mình là gì, nếu cô chửi rủa tôi như thế thì người khác sẽ nghĩ thế nào? Hả?”
Tuy Tô Miên tức giận, nhưng cũng biết lời của Hạ Diệp Chi là có lý.
Nhưng cơn giận trong lòng lại nuốt xuống không được, mà Hạ Diệp Chi thì muốn Tô Miên nuốt ngược nó vào bụng.
Ban đầu cô vốn nghĩ là, công việc là công việc, không mang tình cảm riêng tư vào, cũng không muốn dính dấp gì đến Mạc Đình Kiên và Tô Miên.
Nhưng trời không chiều lòng người, có tiền có quyền thì muốn làm gì thì làm, Mạc Đình Kiên trở thành người đầu tư cho《 Mất Thành 2》, thành dady lắm tiền rồi.
Tần Thủy San có ơn với cô, cô không có khả năng làm theo ý mình mà bỏ gánh giữa đường, vậy sẽ khiến Tần Thủy San và mấy chục người của tổ kịch cùng gặp họa.
Cô không thể không đối diện với sự khiêu khích của Tô Miên, tương lai còn bị Mạc Đình Kiên làm khó dễ.
Nhưng từ trước đến nay, cô không phải người dễ bắt nạt. Người ta đã đến tận mặt để khiêu khích, cô cũng không mặc kệ để người ta hà hiếp.
Tô Miên hung hăng trừng Hạ Diệp Chi, hất mạnh tay Hạ Diệp Chi ra để rút ngón tay cô ta ra.
Có lẽ Tô Miên cũng cảm thấy vừa rồi mình quá mất phong độ, cô ta kiềm lòng lại, giọng điệu đã khôi phục bình tĩnh như ngày thường: “Đừng đắc ý quá sớm.”
Hạ Diệp Chi mỉm cười: “Cô cũng vậy.”
Tô Miên cắn răng dời tầm mắt đi, khuyên bản thân phải nhịn, cô ta kéo cái chăn trên người, đeo bịt mắt vào, bắt đầu ngủ.
Thế giới rốt cục im lặng.
Hạ Diệp Chi khép tạp chí lại, vươn tay khẽ ấn mi tâm một cái, vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này mới lên máy bay, còn chưa tới tổ quay phim mà cô và Tô Miên đã kết thù với nhau rồi, sau này vào tổ thì chắc chắn sẽ có không ít chuyện.
Cô cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, để duy trì trạng thái tốt nhất, đến lúc đó dễ ứng phó những phiền toái này.
Chuyến bay của họ là vào buổi trưa, cũng không bao lâu đã có cơm phục vụ.
Tới bên kia thì đã chiều, nhưng lúc đó khẳng định sẽ rất bận, hỗn loạn nhốn nháo cả lên, có lẽ sẽ không có thời gian ăn cơm, muốn ăn cũng phải chờ đến tối mọi người cùng họp mặt.
Hạ Diệp Chi ăn sạch phần ăn do tiếp viên hàng không đưa tới, Tô Miên thì nuốt chưa được mấy ngụm đã ghét bỏ nguyên liệu không tốt mùi vị không ngon, bỏ hết.
Trước đó, Hạ Diệp Chi cảm thấy Tô Miên là một người rất có đầu óc, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có thế thôi.
Sau khi Tô Miên trở thành bạn gái của Mạc Đình Kiên, hình như chỉ số thông minh cũng giảm xuống mạnh, chỉ biết nhằm vào người vợ trước hết thời là cô.
. . . . . .
Lúc hạ cánh, mọi người vừa xuống máy bay, thì hầu như ai cũng than nóng.
Hạ Diệp Chi ôm áo lông, cũng thấy nóng không chịu nổi, ra khỏi sân bay thì đầu đã đầy mồ hôi.
Trên đường ngồi xe đến khách sạn, Tần Thủy San lại cố ý không ngồi với ai khác, mà cứ kéo Hạ Diệp Chi qua.
“Cảm giác ngồi chung với Tô Miên thế nào?” Tần Thủy San đầy mặt hưng phấn, thiếu điều trực tiếp viết ba chữ “Xem trò vui” trên mặt .
Loading...
Hạ Diệp Chi cũng không nhìn cô ta, mà lấy một sợi dây buộc tóc từ trong túi, vừa cột tóc lên vừa nói: “Nếu cậu cất cái vẻ mặt xem diễn đi, tôi sẽ cảm thấy ngồi chung với cậu rất tốt.”
“…” Tần Thủy San run rẩy khóe miệng: “Cậu có phát hiện bây giờ miệng cậu càng ngày càng độc không?”
“Có lẽ do xây dựng nam chính quá nhập tâm.” nam chính của《 Mất Thành 》cũng độc miệng, cao cấp hơn thì có thể gọi là sắc bén.
Tần Thủy San thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi cảm thấy lo lắng trước đó đều là dư thừa, một mình cậu đi đối phó Tô Miên cũng không nhằm nhò gì.”
“Nếu Tô Miên chỉ nhắm vào tôi, một mình tôi xử lý đương nhiên không có vấn đề.” Sau khi cột tóc lên, lúc này Hạ Diệp Chi mới có thời gian mở di động ra xem tin nhắn.
Trừ Mạc Gia Thành và Thẩm Lệ nhắn tin cho cô ra, vẫn còn một cú điện thoại nhỡ, đó là của Thời Dũng.
Thời Dũng mà gọithì hơn phân nửa là liên quan đến Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi không gọi lại ngay cho Thời Dũng, mà gửi tin nhắn hỏi Mạc Gia Thành: “Tôi hạ cánh rồi, cậu ở chỗ nào? Mạc Đình Kiên có ở nhà không?”
Tần Thủy San bên cạnh vừa mới suy nghĩ ra hàm ý trong câu nói của Hạ Diệp Chi, bèn lên tiếng hỏi: “Ý cậu là sao? Ý cậu là Tô Miên muốn kiếm chuyện với cả người bên cạnh cậu à, nói trắng ra là cô ta cả tôi cũng muốn xử lý luôn?”
Hạ Diệp Chi nhíu mày, tuy cảm thấy Tần Thủy San nói chuyện quá tục tằng, nhưng vẫn gật đầu: “Cậu cũng có thể hiểu như vậy.”
Lúc này, Mạc Gia Thành nhắn trả lời cho Hạ Diệp Chi: “Không có.”
Hạ Diệp Chi đang muốn đáp thì lại thấy Mạc Gia Thành nhắn thêm một câu: “Sao giờ chị còn bận tâm đến cái tên phản bội Mạc Đình Kiên kia! Bây giờ chị đi cùng tổ kịch, trực tiếp tìm một một diễn viên trẻ đẹp trai trong đó làm người yêu đi, nam chính của mọi người cũng rất đẹp đó…”
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười: “Tôi chỉ hỏi một chút mà thôi.”
Mạc Gia Thành nghiêm trang đáp: “Hỏi một chút cũng chứng tỏ trong lòng chị còn có anh ta.”
Hạ Diệp Chi không biết nói gì, ngón tay ấn vài cái lên màn hình, nói: “Nói đến đây thôi, tôi hơi bận.”
Lúc cô thoát khỏi tin nhắn, đã cảm nhận được bên cạnh có người đang nhìn chòng chọc vào mình.
Hạ Diệp Chi chợt quay lại, lập tức nhìn thấy Tần Thủy San cười đầy thâm ý.
Tần Thủy San mờ ám mà chọt chọt Hạ Diệp Chi, giọng nhỏ nhưng hết sức khoa trương: “Ây da, cậu rốt cục đã suy nghĩ kỹ, đi tìm mùa xuân thứ hai à? Nhìn ảnh đại diện kia xem, ngó một cái là biết trai trẻ rồi.”
Tần Thủy San nhìn lén tin nhắn của cô ư?
Hạ Diệp Chi không vui hỏi: “Cậu thấy cái gì?”
Tần Thủy San mang vẻ mặt nghiêm túc: “Thấy hết rồi.”
Hạ Diệp Chi khẽ cười một tiếng, nếu thật sự thấy hết thì cô ta sẽ không nói như vậy.