Bước chân của Hạ Diệp Chi tăng nhanh, vội vã đi ra ngoài.
Bởi cô cúi đầu vội vã đi ra ngoài, nên không chú ý tới ở một bên khác cũng có người đang đi ra, cứ như vậy, cô và người kia đụng vào nhau.
Hạ Diệp Chi cũng không ngẩng đầu lên, nói một tiếng: “Xin lỗi.”
“Diệp Chi?”
Hạ Diệp Chi nghe thấy âm thanh này, đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại nhìn, phát hiện là Lưu Chiến Hằng.
Thực sự là bám dai như đỉa.
Lưu Chiến Hằng thấy cô quay đầu lại nhìn anh ta, liền cười cười nhìn cô, hỏi: “Tới ăn cơm sao?”
Hạ Diệp Chi nhìn Lưu Chiến Hằng một chút, anh vừa rồi cũng từ trong nhà hàng đi ra.
” Tôi tới đây có phải là để ăn cơm hay không, anh còn không biết sao?” Nếu vừa rồi Lưu Chiến Hằng cũng có mặt ở trong nhà hàng, như vậy ban nãy ở trong ấy cô làm cái gì, Lưu Chiến Hằng nhất định là vô cùng rõ ràng.
Lưu Chiến Hằng nhất định là đã nhìn thấy cảnh tượng cô ngồi ở phía trước Mạc Đình Kiên và Tô Miên.
Hạ Diệp Chi cũng đã nói tới như vậy rồi, Lưu Chiến Hằng cũng không giả vờ như là vô tình gặp gỡ nữa.
Anh ta đi tới trước mặt Hạ Diệp Chi, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy hết rồi. Bây giờ em đã tin những lời mà anh nói chưa? Em và Mạc Đình Kiên căn bản là không thích hợp.”
Hạ Diệp Chi vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, hơn nữa những lời này của Lưu Chiến Hằng cũng không phải mới nói lần đầy tiên.
Cô lạnh lùng hừ một tiếng: “Mắc mớ gì tới anh.”
Sau đó nhanh chân đi đến chỗ mà cô đỗ xe.
Lưu Chiến Hằng đứng tại chỗ nhìn Hạ Diệp Chi lái xe rời đi, còn rất có hứng thú đốt một điếu thuốc, ý cười trên mặt cũng không giảm, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Anh đứng im ở cửa ra vào, sau khi hút hết điếu thuốc, lúc này mới xoay người lại, một lần nữa trở lại bên trong nhà hàng.
Lưu Chiến Hằng nhìn về phía vị trí Mạc Đình Kiên và Tô Miên, nhẹ nhếch môi, đem tàn thuốc ném vào bên trong một thùng rác gần đó, nhàn nhã cất bước đi tới chỗ Mạc Đình Kiên đang ngồi.
Đồ ăn ở bàn ăn trước mặt Tô Miên và Mạc Đình Kiên đã được dọn dẹp sạch sẽ, trước mặt hai người bây giờ là hai tách cà phê.
Tô Miên vẫn luôn nói chuyện, Mạc Đình Kiên chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa như là đang nghiêm túc lắng nghe, lại vừa có vẻ như là đang mất tập trung.
Lưu Chiến Hằng đi tới, đứng bên cạnh bàn cười hỏi: “Không ngại nếu như tôi ngồi ở đây chứ?”
Mạc Đình Kiên không để ý tới anh ta, Tô Miên lại một mặt không vui hỏi: “Anh là ai?”
Cô ta thật vất vả mới có cơ hội cùng ăn cơm với Mạc Đình Kiên, tại sao cứ luôn có người tới đây quấy rầy bọn họ!
Lưu Chiến Hằng ngồi xuống, ánh mắt quét qua ở trên người hai người sau đó ý cười ngày càng đậm: “Tôi đương nhiên là bạn của anh Mạc đây rồi.”
Tô Miên nghe vậy, quay đầu nhìn sang Mạc Đình Kiên.
Mà Mạc Đình Kiên vẫn chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng không biết là đang nhìn cái gì.
Tô Miên nhỏ giọng gọi một tiếng: “Đình Kiên.”
Mạc Đình Kiên lúc này mới quay đầu lại, vẻ mặt của anh lạnh lẽo liếc Lưu Chiến Hằng một cái, cũng không lên tiêng nói gì.
Anh chỉ là rũ mắt nhìn chiếc đồng hồ ở trên cổ tay, sau đó đứng dậy, nói với Tô Miên: “Thời gian không còn sớm, đi thôi.”
Tô Miên thấy Mạc Đình Kiên cũng không để ý tới Lưu Chiến Hằng, lập tức đứng dậy, muốn đi theo Mạc Đình Kiên cùng rời đi.
Chỉ là, lúc ô ta đứng lên không cẩn thận đụng tới cốc cà phê, may là Mạc Đình Kiên tay mắt lanh lẹ, lập tức nắm lấy bờ vai của cô ta, giúp cô ta giữ thăng bằng, nếu không chắc chắn tất cả cà phê trong cốc đều sẽ hất lên trên người của cô ta.
Cà phê từ trên bàn ăn từ từ theo mép bàn chảy xuống.
Tô Miên quay đầu lại nhìn về phía Mạc Đình Kiên, cười vô cùng e thẹn.
Mạc Đình Kiên mặt không cảm xúc nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, sau đó ôm lấy Tô Miên rời đi.
Lưu Chiến Hằng nhìn theo bóng lưng của hai người, ý cười càng sâu.
Vừa ra khỏi phòng ăn, Mạc Đình Kiên liền thu hồi bàn tay đang ôm vai của Tô Miên, tốc độ nhanh đến độ Tô Miên cảm thấy, những chuyện mà Mạc Đình Kiên làm ở trong phòng ăn chỉ là diễn trò cho người khác nhìn.
Tô Miên nghĩ tới đây, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, cô ta bất mãn nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên vốn cũng không nhìn cô ta, vừa cầm lấy di động gọi một cú điện thoại, vừa nói: “Tôi đã bảo Thời Dũng đưa em về rồi.”
Vừa nghe thấy anh ta nói như vậy, chút xíu bất mãn vừa dấy lên trong lòng Tô Miên liền biến mất không còn tăm hơi.
Tô Miên cười cười muốn ôm Mạc Đình Kiên: “Cảm ơn anh.”
Mạc Đình Kiên lại lơ đãng đi lên bên cạnh một bước, khiến cho Tô Miên ôm vào khoảng không.
Sắc mặt của Tô Miên khó coi nhìn về phía Mạc Đình Kiên, lại phát hiện ra anh vẫn đang chăm chú gọi điện thoại, cũng chỉ đành đem chút điểm không vui này của mình thu hồi về.
Mạc Đình Kiên gần đây đối xử với cô ta cực kỳ tốt, cô ta muốn cái gì đều đồng ý, săn sóc lại chu đáo. Đặc biệt là ngày hôm nay, khi nhìn thấy thái độ của Mạc Đình Kiên đối với Hạ Diệp Chi, trong lòng cô ta lại càng thêm chắc chắn, cô ta tin là Mạc Đình Kiên đã yêu cô ta.
Chỉ cần Mạc Đình Kiên yêu cô ta, tất cả những cái khác đều không có vấn đề gì.
Loading...
Chỉ chốc lát sau, Thời Dũng đã lái xe tới.
Tô Miên lưu luyến lên xe, đợi tới khi bóng dáng chiếc xe khuất xa, Mạc Đình Kiên cũng không hề liếc mắt nhìn một cái, trực tiếp trở về Mạc thị ở phía trước.
. . .
Hạ Diệp Chi từ sau khi rời khỏi nhà hàng kia liền lái xe đi lung tung không có mục đích.
Cô cũng không biết là bản thân mình đang muốn đi đâu hay muốn làm cái gì.
Mãi đến tận khi xăng xe sắp hết sạch, vạch xăng chạm đáy, cô mới dừng xe lại, cho gọi điện thoại cho Thẩm Lệ.
“Có bận gì không? Đi ra uống rượu với mình.”
Thẩm Lệ vừa nghe thấy giọng điệu này của Hạ Diệp Chi, liền có cảm giác là lạ.
Thẩm Lệ lập tức hỏi: “Cậu sao vậy, cậu đang ở đâu?”
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn xung quanh một chút, phát hiện căn bản cô cũng không biết là mình đang ở đâu, liền hỏi Thẩm Lệ: “Cậu đang ở chỗ nào, mình tới đón cậu.”
Bây giờ Thẩm Lệ đang ở công ty, Hạ Diệp Chi đổ xăng xong lập tức lái xe tới truyền thông Thịnh Hải đón Thẩm Lệ.
Truyền thông Thịnh Hải là công ty đứng đầu trong ngành công nghiệp giải trí, những nhân viên trong công ty đối với những tin tức trong giải trí và những người thường hay ló mặt ở trên hot search, thậm chí cả những người có chút dính dáng với giới giải trí, đều có chút nhận biết.
Hạ Diệp Chi vừa đến truyền thông Thịnh Hải, liền bị cô gái ở quầy lễ tân nhận ra.
“Cô Hạ tìm ai vậy, cô có hẹn trước không?” Cô gái ở quầy lễ tân khá lịch sự với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi là một biên kịch mới nổi đầy tài năng vừa mới được phát hiện trong giới giải trí, không biết chừng sau này có thể nổi tiếng, bên trong giới giải trí này, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, rất khó nói.
Cho nên, tốt nhất đừng bao giờ nên khinh thường mà dễ dàng đắc tội bất kì ai.
“Tôi tới tìm Thẩm Lệ.” Hạ Diệp Chi cũng không ngạc nhiên vì cô gái ở quầy lễ tân lại nhận ra mình, chỉ nghiêm túc nhing cô ta nói.
“Chị Lệ. . .” Cô gái ở quầy lễ tân hướng liếc mắt nhìn sang một phía khác, liền nhìn thấy trợ lý của Thẩm Lệ: “Vừa hay, trợ lý của cô ấy đến rồi.”
Trợ lý đi tới, nhìn cô gái ở quầy lễ tân một cái: “Cô là bạn của Lệ đúng không, để tôi dẫn cô đi.”
Hạ Diệp Chi tiến vào thang máy, trợ lý giải thích với cô: “Lệ vừa mới bị gọi đi họp một chút, để tôi mang cô tới chỗ cô ấy.”
Hạ Diệp Chi đứng đợi một lúc, Thẩm Lệ mới đi ra.
“Cậu sao vậy? Tự nhiên lại muốn rủ tớ đi uống rượu?” Thẩm Lệ ngồi xuống ở bên cạnh Hạ Diệp Chi, nửa người trên đều nghiêng hẳn về phía của cô, ý đồ dò hỏi rõ ràng.
Sắc mặt của Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng không có chút xao động: “Không vui nên muốn uống vài ly thôi.”
“Được rồi, cậu chờ mình một chút, tớ đi thu dọn một chút.” Thẩm Lệ nói xong liền đứng dậy đi dọn dẹp đồ đạc.
Lúc hai người đi xuống, ở trong thang máy lại gặp phải Cố Tri Dân.
“Diệp Chi?” Cố Tri Dân nhìn thấy Hạ Diệp Chi thì rất kinh ngạc: “Em tới Thịnh Hải mà cũng không tới gặp anh một cái, ít ra cũng phải qua chào hỏi một tiếng chứ.”
“Tôi tới tìm Lệ, không có gì khác.” Hạ Diệp Chi phát hiện, hai người Cố Tri Dân và Thẩm Lệ không hề nói chuyện với nhau.
Cố Tri Dân vô cùng nhiệt tình vỗ vỗ vai Hạ Diệp Chi: “Được, lần sau đến nhất định phải tìm anh nha.”
Hạ Diệp Chi đáp một tiếng: “Ừm.”