Một lát sau, Hạ Diệp Chi mới chậm rãi lên tiếng nói: “Cậu cảm thấy, có khả năng này sao?”
Thẩm Lệ trầm mặc một chút: “Tớ… Cảm thấy, cũng không phải không có khả năng này…”
…cũng không phải không có khả năng này.
Thế nhưng, khả năng này cũng chỉ là do Thẩm Lệ suy đoán mà thôi.
Trong khoảng thời gian sau khi chia tay Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi nhiều lần liên tục ôm trong lòng một tia hy vọng , sau đó lại tuyệt vọng.
Cô cũng không muốn tiếp tục nghĩ, cũng như vậy không có chút căn cứ nào suy đoán tâm tư của Mạc Đình Kiên.
Như thế quá mệt mỏi.
“Cậu biết không? Lúc Mạc thị bốc cháy tớ cũng đang ở trong cao ốc Mạc thị.”
Hạ Diệp Chi dừng một chút, Thẩm Lệ cũng không nói chen vào, cô ấy biết Hạ Diệp Chi còn chưa nói hết.
“Lúc tất cả mọi người đang chạy trối chết, tớ nhớ đến anh ấy và Hạ Hạ còn ở trong văn phòng, liền lên tầng muốn đi tìm anh ấy. Ở trong hành lang gặp được anh ấy nhưng anh ấy lại bỏ lại tớ mà đi.”
Mà đó không phải là lần đầu tiên Mạc Đình Kiên vứt bỏ cô rời đi.
Lúc Hạ Diệp Chi kể ra những chuyện này, giọng nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như là nói chuyện của người khác.
Thẩm Lệ nghe xong, còn có chút không tin: “Ông chủ lớn thật sự là người như vậy sao?”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi lên tiếng, hơi thở dài.
Trong lúc nhất thời Thẩm Lệ cũng không biết nên nói gì mới có thể an ủi được Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi trực tiếp dời chủ đề: “Tớ còn đang rửa chén, chờ lát nữa là Hạ Hạ liền tỉnh.”
“Cậu đang bận à, gặp lại sau!”
Thẩm Lệ cúp điện thoại, trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu, liền cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân nhận điện thoại của Thẩm Lệ luôn luôn rất nhanh, giống như luôn đợi sẵn bất cứ lúc nào.
Điện thoại kết nối, chỉ sau một tiếng tút, Cố Tri Dân liền nhận điện thoại.
“Thẩm Lệ, người đàn ông của em đang họp, có chuyện gì vậy?” Lúc Cố Tri Dân nói chuyện cùng cô ấy luôn cà lơ phất phơ không có hình tượng.
Thẩm Lệ đã sớm tập mãi thành thói quen: “Họp còn nghe, vậy tôi cúp máy.”
“Ấy, chờ một chút…” Cố Tri Dân kêu to ở đầu bên kia điện thoại, không để cho Thẩm Lệ tắt điện thoại: “Bà cô của tôi ơi, em có việc gì thì nói đi, cúp điện thoại làm gì.”
Thẩm Lệ không có việc gì thì sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho anh ta, mặc dù như thế nhưng có thể nhận điện thoại của Thẩm Lệ, anh ta vẫn vô cùng vui vẻ.
Thẩm Lệ nói thẳng: “Đêm nay gặp ở Kim Hải.”
“Được.” Cố Tri Dân cũng không hỏi cô ấy muốn làm gì, đồng ý luôn.
…
Sau khi Hạ Diệp Chi cúp điện thoại, lại nghĩ đến lời Thẩm Lệ nói một chút.
Thật ra Thẩm Lệ nói cũng không phải không có lý.
Người như Tiêu Thâm nếu không chịu sự trói buộc của người khác, làm vệ sĩ cho cô thật sự là chịu thiệt.
Nhưng, bảo cô tin là Mạc Đình Kiên cho Tiêu Thâm tới, điều đó lại càng không thể nào.
Sau khi trải qua tuyệt vọng hết lần này tới lần khác, Hạ Diệp Chi sẽ không lại để cho mình ôm lấy ảo tưởng thừa thãi đối với Mạc Đình Kiên.
Nhưng cô cảm thấy vẫn cần phải dò xét Tiêu Thâm một chút.
Hạ Diệp Chi quyết định ý này, liền quyết định tối nay nấu cơm mời Tiêu Thâm tới ăn.
Lúc chạng vạng tối, cô chuẩn bị xong hết nguyên liệu nấu ăn liền đi gõ cửa phòng Tiêu Thâm.
Cũng không biết Tiêu Thâm ở trong nhà làm cái gì, trên người vẫn còn mặc áo khoác dày, không giống như là vẫn luôn ở trong nhà mà ngược lại giống như là mới từ bên ngoài trở về.
Thấy Hạ Diệp Chi liên tục quan sát anh ta mà không nói gì, Tiêu Thâm liền mở miệng nói trước: “Cô Hạ, cô có việc gì không?”
“Cảm ơn anh đã tặng cho tôi chậu hoa, tôi muốn mời anh tới nhà tôi ăn cơm.” Hạ Diệp Chi hơi cong môi cười, để cho mình trông có vẻ mười phần có thành ý.
Tiêu Thâm không hề nghĩ ngợi, liền thẳng thừng từ chối: “Không cần, tôi không đi.”
Từ chối dứt khoát thẳng thắn như vậy, có thể trực tiếp loại bỏ giả thuyết Tiêu Thâm muốn theo đuổi cô kia.
“Không cần khách sáo, anh mua đồ ăn cho tôi, lại đưa tôi tới Mạc thị, tôi vô cùng biết ơn. Anh như thế này sẽ khiến cho tôi cảm thấy mắc nợ.” Hạ Diệp Chi nói xong, quay đầu nhìn căn phòng của cô một chút: “Mời anh một giờ sau tới.”
“Hạ…”
Tiêu Thâm mới mở miệng, Hạ Diệp Chi liền xoay người đi giả vờ như không nghe thấy anh ta muốn nói chuyện, cũng không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào để nói chuyện.
Tiêu Thâm ngừng tiếng nói lại, nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Diệp Chi hai giây, nhăn mặt về đóng cửa lại, lại lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại.
Sau khi Hạ Diệp Chi về nhà, liền bắt đầu làm đồ ăn.
Hiện tại hứng thú của Mạc Hạ đối với phim hoạt hình càng ngày càng giảm, ngoại trừ mấy cái phim hoạt hình chém chém giết giết vì chính nghĩa mà chiến đấu, những phim khác mà đứa bé gái thích xem con bé đều không hề thích.
Lúc Hạ Diệp Chi nấu cơm con bé liền đi tới muốn cùng nấu cơm với Hạ Diệp Chi.
Loading...
Hạ Diệp Chi cầm một cái bắp ngô đưa cho con bé, để con bé lột bắp ngô.
Mạc Hạ ngoan ngoãn ngồi một bên lột bắp ngô, chờ lúc Hạ Diệp Chi xào xong hai món ăn quay lại, Mạc Hạ đã đem một bắp ngô gần lột xong, còn vô cùng nhanh nhẹn.
Hạ Diệp Chi phát hiện, mặc dù Mạc Hạ không nhanh nhẹn giống như trước kia, nhưng dường như càng thông minh hơn so với trước kia.
Mạc Hạ trước kia cũng thông minh, nhưng đó chỉ là thông minh bình thường của trẻ con. Mà bây giờ, Mạc Hạ là vượt qua sự thông minh so với những đứa bé cùng tuổi.
Có thể do Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm con bé quá lâu, Mạc Hạ ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Mẹ, mẹ muốn nấu bắp ngô sao?”
“Đúng vậy, bây giờ liền phải dùng.” Hạ Diệp Chi lấy lại tinh thần, mỉm cười nhìn về phía Mạc Hạ.
Mạc Hạ hai ba lần đem bắp ngô còn sót lại lột bỏ xong, còn tỉ mỉ nhặt ra sợi râu trộn lẫn ở trong hạt ngô, sau đó mới đưa cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhận lấy: “Cảm ơn Hạ Hạ.”
“Không cần khách sáo.” Mạc Hạ đứng lên, ngửa đầu xem Hạ Diệp Chi nấu cơm như thế nào.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Mạc Hạ chỉ chỉ phương hướng cửa, nói với Hạ Diệp Chi: “Có người gõ cửa.”
“Mẹ đi mở cửa trước.” Hạ Diệp Chi rửa tay sau đó liền xoay người đi mở cửa.
Người tới chính là Tiêu Thâm.
Hạ Diệp Chi mở cửa xong đứng ở một bên: “Tới rồi à, vào đi.”
Tiêu Thâm mặt không thay đổi đi vào, dáng vẻ mười phần không tình nguyện.
Hạ Diệp Chi đem biểu lộ của anh ta xem ở trong mắt, cũng không nhiều lời.
Mạc Hạ từ bên trong đi ra, nhìn Tiêu Thâm một chút.
Con bé đối với Tiêu Thâm không phải rất quen thuộc, cho nên cái nhìn này có hơi lâu.
Tiêu Thâm từ phía sau lưng lấy ra một con búp bê vải đưa cho Mạc Hạ: “Cho cháu.”
Mạc Hạ chớp mắt nhìn Tiêu Thâm, lại nhìn búp bê vải trong tay Tiêu Thâm, nói một câu: Búp bê thật đáng yêu.”
Sau đó liền đưa tay nhận lấy.
Hạ Diệp Chi thấy thế, nói: “Anh ngồi đợi một chút, còn một món ăn nữa là có thể ăn cơm.”
Tiêu Thâm gật nhẹ đầu, đi đến ghế sa lon ngồi xuống, vẫn là bộ mặt không thay đổi như cũ.
Sau khi Hạ Diệp Chi đi vào phòng bếp mới phát hiện Mạc Hạ không cùng vào.
Cô nhìn thoáng qua bên ngoài, đã nhìn thấy Mạc Hạ cũng ngồi xuống ở trên ghế sa lon, vừa vặn ngồi ở bên cạnh Tiêu Thâm.
Vóc người Tiêu Thâm cao lớn, Mạc Hạ nho nhỏ, hình ảnh không hiểu sao có chút dễ thương.
Mạc Hạ thích Tiêu Thâm?
Điều này khiến Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút mới lạ, âm thanh dầu bắn trong nồi kéo suy nghĩ của cô trở lại, cô xoay người tiếp tục xào rau.
Trong phòng khách, Mạc Hạ chơi với búp bê vải trong tay, nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Thâm, bi bô hỏi: “Búp bê này là lấy từ trong nhà của cháu.”
Tiêu Thâm nghe vậy, hơi nheo mắt lại nhìn con bé.
Mạc Hạ lại nói: “Cái này là ba mua.”