Thẩm Lệ nghe Hạ Diệp Chi nói xong, nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ đành gật đầu một cái.
Mặc dù cô và Hạ Diệp Chi đã quen biết nhiều năm, tình cảm hai bên cũng rất tốt, nhưng vẫn luôn có một người mà không ai có thể thay thế được.
Cô biết Hạ Diệp Chi chỉ là ngoài mặt tỏ ra rất ổn, nhưng trong lòng chắc chắn rất đau xót.
Có an ủi như thế nào đi chăng nữa thì cũng là vô ích, cô chỉ có thể dùng hành động nói cho Hạ Diệp Chi biết cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cô cũng vẫn luôn ở đây, cũng tin rằng Hạ Diệp Chi nhất định sẽ thoát ra được.
Hạ Diệp Chi hỏi Thẩm Lệ: “Cậu muốn quay về hay đến chỗ tớ ở?”
“Đến chỗ cậu đi, hôm nay tớ không về.” Thẩm Lệ ngáp một cái, nhìn có chút mệt mỏi.
Trước kia hai người tới cũng đều đi xe của Thẩm Lệ.
Bây giờ Tiêu Thâm đến rồi, cô cũng phải lái xe của Thẩm Lệ trở về.
Vậy nên sau khi Tiêu Thâm đến, lại phải tự mình lái xe trở về. Hạ Diệp Chi ngồi xe của Thẩm Lệ quay về.
…
Hôm sau.
Hôm qua, lúc Hạ Diệp Chi đi đến chỗ Mạc Đình Kiên, cũng đã nói với Mạc Đình Kiên, hôm nay phải đi gặp Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên còn nói giao thừa không rảnh, sau khi Hạ Diệp Chi đón Mạc Hạ về, ăn tết cũng không cần đưa về nữa.
Lúc Hạ Diệp Chi rời khỏi giường, Thẩm Lệ vẫn còn đang mơ mơ màng màng: “Diệp Chi, cậu đi đâu mà lại sớm thế?”
“Đi đón Mạc Hạ.” Hạ Diệp Chi đảo quanh tủ quần áo, vừa tìm quần áo vừa nói.
Thẩm Lệ “A” lên một tiếng, trở mình định ngủ tiếp. Nhưng cô lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, chợt xoay mình ngồi dậy: “Cậu phải đến nhà của Mạc Đình Kiên à?”
“Đúng vậy.” Hạ Diệp Chi đã tìm hết quần áo để lên giường.
Thẩm Lệ vén chăn lên,bò từ trong chăn ra nói: “Tớ đi cùng cậu.”
“Cậu cứ ngủ tiếp đi, tự tớ đi là được.” Hạ Diệp Chi biết Thẩm Lệ mới từ đoàn làm phim về, còn rất mệt mỏi. Dĩ nhiên không muốn để cô ấy đi cùng mình .
Thẩm Lệ chợt lắc đầu, nói: “Tớ không buồn ngủ.”
Hạ Diệp Chi không kìm được quay đầu nhìn cô một cái: “Hai mắt đen như gấu trúc vậy.”
Thẩm Lệ bĩu môi: “Cho tớ mượn quần áo của cậu một chút, tớ không mang quần áo tới.”
Dáng người của Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ không mấy khác nhau mấy, cô có thể mặc vừa, Thẩm Lệ cũng có thể mặc vừa.
Trong lòng cô cũng rất rõ ràng, Thẩm Lệ chủ yếu là bởi vì cô muốn đến nhà Mạc Đình Kiên mới muốn cùng cô đi.
Thẩm Lệ dứt khoát muốn đi, Hạ Diệp Chi cũng không cản được cô ấy.
Cuối cùng, hai người vẫn cùng nhau đến nhà Mạc Đình Kiên.
Lúc sắp đến nhà Mạc Đình Kiên, Thẩm Lệ đột nhiên nhớ ra, tối qua cô đến chỗ của Hạ Diệp Chi, cho tới hôm nay cũng không nhìn thấy xe của cô ấy đâu.
“Xe của cậu đâu? Sao lại không thấy đâu nữa?”
Thẩm Lệ chỉ thuận miệng hỏi một chút, ngược lại Hạ Diệp Chi lại có chút khẩn trương.
“Xảy ra chút vấn đề, đưa đi sửa rồi, vẫn chưa có lấy về.” Hạ Diệp Chi kiếm một cái cớ để lấp liếm cho qua.
Thực ra cũng không hẳn là lấp liếm cho qua.
Xe của cô quả thực là bị hư, là do bị người khác đụng phải.
Chuyện đã qua, cũng không cần phải nói cho Thẩm Lệ làm cô ấy phải lo lắng.
Giọng nói của Hạ Diệp Chi vẫn rất bình thường , Thẩm Lệ dĩ nhiên cũng không nghĩ gì nhiều.
Đến cửa biệt thự của Mạc Đình Kiền, Thẩm Lệ ngồi trong xe đợi Hạ Diệp Chi đi ra, Hạ Diệp Chi tự mình đi vào.
Hạ Diệp Chi vừa đi vào, vừa nhớ đến tối qua ở trong quán ăn nhỏ, nghe thấy giọng nói trong messenger của Mạc Đình Kiên.
Người gửi tin nhắn rủ đi rạp chiếu phim không cần đoán cũng biết là Tô Miên.
Bây giờ có lẽ Mạc Đình Kiên có lẽ đã cùng Tô Miên đi rạp phim rồi?
Hạ Diệp Chi vừa nghĩ tới chuyện này, vừa đi vào bên trong, đến khi vào phòng khách sau, liền phát hiện người mà cô cho là đã đi xem phim lại đang ngồi ở ghế sofa tại đại sảnh lật văn kiện.
Hạ Diệp Chi cũng không biết rằng Mạc Đình Kiên còn có sở thích xem văn kiện ở phòng khách.
Nơi làm việc của Mạc Đình Kiên luôn luôn là ở phòng làm việc .
Cũng không biết Mạc Đình Kiên đang xem văn kiện gì, lông mày cau lại, không hề biết là cô vào.
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một chút, hay là đi lại chỗ anh.
“Em đến đón Mạc Hạ.”
Cô vừa nói dứt lời, dường như Mạc Đình Kiên lúc này mới phát hiện ra là cô đến, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh mắt của anh nhìn vào khuôn mặt cô, sau đó nhàn nhạt đáp lại một tiếng: “À”
À?
Đây cũng được tính là một câu trả lời.
Hạ Diệp Chi giật giật khóe miệng, xoay người đi lên lầu.
Mạc Hạ nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi tới, ánh mắt sáng lên, khuôn mặt tràn đầy chờ mong nhìn cô.
Loading...
Hạ Diệp Chi đi tới, sờ lên đầu cô bé: “Ở cùng với mẹ có được không ?”
Hạ Diệp Chi nói xong, ánh mắt mong đợi nhìn Mạc Hạ.
Cô biết, Mạc Hạ thật ra cũng có thể hiểu được.
Trước kia Mạc Hạ chỉ là bị kích thích, đắm chìm trong thế giới của mình, trong lòng tự động sinh ra một loại hành động tự bảo vệ mình.
Thật ra cái gì cô bé cũng hiểu.
Bây giờ tình hình của Mạc Hạ đã khá hơn rất nhiều, lời nói của Hạ Diệp Chi cô bé chắc chắn sẽ hiểu được.
Sự việc cũng giống như Hạ Diệp Chi nghĩ, Mạc Hạ hiểu được lời nói của Hạ Diệp Chi, liền gật đầu một cái.
Nhà của Hạ Diệp Chi vẫn còn quần áo của Mạc Hạ, cô cũng không định mang đi quần áo từ chỗ Mạc Đình Kiên.
Đến lúc đó có thiếu cái gì, cô cũng có thể mua cho Mạc Hạ.
Lúc cô dắt Mạc Hạ đi xuống lầu, Mạc Đình Kiên vẫn còn ở trên ghế sofa lật văn kiện.
Khác với lúc Hạ Diệp Chi đi vào là bên cạnh còn có thêm một Thời Dũng.
Có lẽ khi cô đang trong phòng Mạc Hạ, Thời Dũng đến tìm Mạc Đình Kiên.
Trong tay Thòi Dũng ôm một chồng văn kiện, nghiêng người nhỏ giọng nói gì đó với Mạc Đình Kiên.
Nghe thấy tiếng Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ xuống lầu, hai người đàn ông quay đầu nhìn về phía hai người .
Hạ Diệp Chi trong trẻo xinh đẹp, Mạc Hạ xinh xắn đáng yêu.
Thời Dũng chỉ nhìn hai người một cái, lại quay đầu nhìn xem phản ứng của Mạc Đình Kiên.
Nhưng Mạc Đình Kiên dường như không nghe thấy gì, đầu cũng không quay lại.
Thời Dũng mỉm cười gật đầu với Hạ Diệp Chi: “Cô Hạ.”
“Trợ lí Thời.” Hạ Diệp Chi cười đáp lại, ánh mắt nhìn lên người Mạc Đình Kiên.
Cô nhìn Mạc Hạ một cái, dắt cô bé đến bên cạnh Mạc Đình Kiên : “Em muốn đưa con bé đi.”
Cũng không để ý Mạc Đình Kiên có phản ứng gì, cô ôn tồn nói với Mạc Hạ: “Nói tạm biệt ba ba đi.”
Mạc Hạ nháy mắt một cái, ngoan ngoãn nói: “Tạm biệt.”
Mạc Đình Kiên lúc này mới ngẩng đầu lên, cũng không nhìn Hạ Diệp Chi, ánh mắt nhìn vào Mạc Hạ: “Phải ngoan ngoãn.”
“Dạ.” Mạc Hạ miễn cưỡng hạ mí mắt, dáng vẻ lười biếng không muốn phản ứng.
Hạ Diệp Chi hươi kinh ngạc, đánh giá phương thức trao đổi giữa hai cha con, thấy có chút kỳ lạ.
Mạc Đình Kiên thu hồi ánh mắt không nhìn hai người nữa.
Hạ Diệp Chi còn chưa kịp nhấc chân, đã cảm thấy Mạc Hạ cầm lấy tay cô kéo kéo.
Hạ Diệp Chi bật cười: “Đi thôi.”
Hai người cứ như vậy ra khỏi biệt thự của Mạc Đình Kiên, thuận lợi hơn rất nhiều so với những gì mà Hạ Diệp Chi nghĩ.
Thẩm Lệ nhìn thấy từ xa hai người đang dắt tay nhau bước lại, vội vàng mở cửa xe phía sau đón lấy.
“Lâu lắm không nhìn thấy Mạc Hạ rồi, lại đây dì nhìn con một chút!”
Hạ Diệp Chi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mạc Hạ, nhắc nhở : “Dì Thẩm.”
Mạc Hạ cau mày nhìn chằm chằm Thẩm Lệ một lúc, mới nói ra: “Dì Thẩm.”