Hạ Diệp Chi cùng Thẩm Lệ hai người ầm ĩ một hồi mới thu xếp đồ đạc này nọ, chuẩn bị rời khỏi.
Trong lúc hai người mặc động phục học sinh rời khỏi, Tiêu Thâm cũng vừa lúc mở cửa phòng.
Ánh mắt Tiêu Thâm có chút giống máy móc quét qua quét lại trên hai người đó.
Sau đó liền lấy ra điện thoại di động.
Rất nhanh tiếng chuông điện thoại của Hạ Diệp Chi liền vang lên.
Hạ Diệp Chi lấu điện thoại ra, giơ trước mặt Tiêu Thâm, sắc mặt có chút xấu hổ.
Tiêu Thâm quá mức kinh ngạc, thế nên hoài nghi người trước mặt có phải Hạ Diệp Chi không, cho nên mới gọi điện thoại cho cô ấy.
Hạ Diệp Chi cực kì xấu hổ, cô ấy vừa mới cùng Thẩm Lệ vui vẻ ầm ĩ, vừa ra tới thì đụng mặt Tiêu Thâm.
Thật là có chút xấu hổ.
Tiêu Thâm sắc mặt liền rất nhanh trờ lại như bình thường, một bên để điện thoại lại chỗ cũ, một bên hỏi: “hai người muốn đi ra ngoài sao?”
“Đúng vậy, cùng bạn bè ra ngoài.” Hạ Diệp Chi gật dầu trả lời.
Một bên tay của Hạ Diệp Chi bị Thẩm Lệ chọt chọt, nhỏ giọng hỏi: ‘Người này là ai? Cậu đi đâu không lẽ cũng muốn quản?”
Vừa dứt lời, Thẩm Lệ liền nghe người đối diện Tiêu Thâm nói một câu: “Cô Thẩm, tôi là bảo vệ của cô Hạ.”
Thẩm Lệ nghe vậy thì kinh ngạc trợn to mắt.
Người kia có tai nghe được xa nghìn dặm hay sao, giọng của mình nhỏ như vậy mà cũng nghe thấy được.
Hạ Diệp Chi vỗ vỗ tay Thẩm Lệ, nói với Tiêu Thâm: “Chúng tôi phải đi ra ngoài, anh không cần đi theo chúng tôi.”
Tiêu Thâm gật gật đầu, xoay người đi vào nhà.
Các cô ấy mặc đồ kiểu đó, nghĩ cũng không muốn nghĩ đến chuyện đi cùng đâu.
Tiêu Thâm đi rồi, Thẩm Tề mới kéo kéo Hạ Diệp Chi hỏi: “Không phải là có chuyện gì xảy ra với cậu chứ? Tại sao lại đột nhiên tìm người bảo vệ vậy?”
“Đề phòng Khanh Tần đó.” Hạ Diệp Chi tránh nặng tìm nhẹ, cười nói.
“Cũng đúng, Khanh Tần người kia tất nhiên oán giận, đề phòng một chút vẫn tốt hơn.”
Dù sao Hạ Diệp Chi đứng ở trước mắt thực sự rất bình thường, Thẩm Lệ cũng thật tự nhiên tin lời nói của Hạ Diệp Chi.
“Nhưng mà bảo vệ của cậu thoạt nhìn cũng rất dọa người, một chút cũng không giống bảo vệ.”
“Thân phận của anh ấy có chút phức tạp nhưng rất lợi hại.”
“Ừ.” Thẩm Lệ bình thường lúc ra ngoài cũng sẽ mang theo bảo vệ.
Dù sao thì cũng là nhân vật của công chúng, người hâm mộ cũng nhiều, chỉ sợ gặp trúng người hâm mộ không có lí trí,…
…………
Hạ Diêp Chi cùng Thẩm Lệ đi đến trường học trước đây.
Hiện tại đang trong kì nghỉ đông nên trường học hiển nhiên không có người nào.
Hạ Diệp Chi lúc đầu còn không cảm thấy được nhưng đi được một lúc sau liền cảm thấy được mặc đồng phục đúng là chuyện thật ngốc.
Dù là hai người muốn giả làm học sinh, nhưng mà làm sao giải thích với bảo vệ là trong lúc nghỉ đông như này lại mặc đồng phục đến trường?
Trong kì nghỉ, không phải học sinh nữ nào cũng đều mặc đồ thường ngày, muốn trang điểm thật xinh xinh đẹp đẹp hay sao?
Thẩm Lệ cũng suy nghĩ về vấn đề này, nhạy bén nói: “Vậy hai chúng ta trèo tường đi.”
Không để cho Hạ Diệp Chi có cơ hội phản ứng, Thẩm Lệ liền kéo Hạ Diệp Chi tới phía sau của trường học.
Cô ấy vừa đi vừa nói: “Trước kia ở đây không phải có một bức tường thấp sao? Chúng ta ngày trước đều theo bức tường đi mà bay vào.”
“Nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, còn có thể bay vào sao.” Hạ Diệp Chi cảm thấy được mười phần là có hết tám đến chín phần là không thể vào được rồi.
Thẩm Lệ nói: “Hẳn là có thể.”
Hai người đi trong chốc lát mới đi đến được chỗ bức tường kia.
Lúc này mà trời đã sắp tối rồi, chỗ mặt tường phía sau này là ngã tư có chút hoang vắng, người đi đường rất ít, đền đường cũng mờ mịt.
Hai người đúng ở bên ngoài, nhìn nhau cười, sau đó vô cùng ăn ý, đặt tay lên leo qua bức tường đi vào trường.
Đây là trường trung học, cũng không phải trường trọng điểm, về mặt xây dựng cũng thực bình thường, cho nên sẽ có mấy tòa nhà cũ bị bỏ trống.
Mặc dù đã qua rất nhiều năm nhưng Thẩm Lệ vẫn có thể chuẩn xác tìm được hướng đi đúng.
Thẩm Lệ lôi kéo cô ấy đi trong tòa nhà cũ.
“Năm đó, tại tòa nhà cũ này, cậu đã cứu tớ, nhìn xem còn có thể hay không tìm ra được phòng học năm đó.”
Thẩm Lệ nói đến chính là thời điểm hai người bọn họ lần đầu tiên gặp mặt.
Kỳ thật nếu nói tiếp thì đó cũng không phải là lần đầu tiên gặp nhau.
Thẩm Lệ năm đó ở trường học chính là người người nổi tiếng, là kiểu dù đi trong đám đông người cũng sẽ phát ra ánh sáng nổi bật. Xinh đẹp lại hoạt bát, thật khiến cho người ta cảm thấy thích, cho dù làm chút chuyện vi phạm nội quy, chỉ cần không tạo ra ảnh hưởng xấu, thầy cô đều sẽ nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua.
Loading...
Mặc kệ là nam sinh hay nữ sinh thì cũng đều yêu thích cô ấy.
Hạ Diệp Chi lúc đó đã quen biết cô ấy, chỉ là bọn họ lần đầu tiên chính thức tiếp xúc với nhau vẫn là trong tòa nhà này
Sau khi lớn lên, hồi tưởng lại quãng thời gian thanh xuân đó lại làm cho người ta không tự chủ được mà thấy thật cảm động.
Hạ Diệp Chi nghĩ nghĩ, không quá chắc chắn mà nói: “Tớ nhớ là phòng học thứ nhất của lầu hai.”
“Là lầu hai sao? Sao tớ nhớ là lầu một.”
“Là lầu hai đó?”
“Lầu một.”
Hai người cãi nhau chốc lát, cuối cùng lúc đứng ở lầu hai, Thẩm Lệ đột nhiên “À” một tiếng: “Thì ra là lầu hai, lúc đó cậu dọa mấy người kia đi rồi liền cõng tớ xuống lầu, tớ còn nhớ rất rõ ràng.”
“Tớ đã nói lầu hai rồi mà.” Hạ Diệp Chi đi trước, đẩy tay mở cửa của phòng học thứ nhất của lầu hai.
Mùi bụi đập vào mặt, có chút ánh sáng mờ nhạt nghiêng qua cửa sổ mà chiếu vào, đại khái có thể nhìn được hình dáng bên trong căn phòng.
Trên bàn trong phòng học có vài tấm vé cũ, cùng một ít giấy và thư.
Thẩm Lệ đi đến trước một bàn học, nói với Diệp Chi: “Năm đó các người kia đem tớ đè trên bàn này mà đánh.”
Cô ấy liền nói tiếp: “Mẹ tớ còn chưa từng đánh tớ, cho đến bây giờ đều là tớ đánh người khác, không ngờ mấy đứa học sau nhỏ hơn đó lại dám đánh tớ.”
“Tớ vẫn chưa hỏi qua, cậu làm thế nào để bắt mấy đứa đó chuyển trường đi?” Hạ Diệp Chi có chút tò mò, cô ấy khi đó chỉ biết mấy đứa dám khi dễ Thẩm Lệ đều chuyển trường, cũng không quá thân với Thẩm Lệ để hỏi tận tình, cho nên giữa câu chuyện đó cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Thẩm Lệ một câu nói ra: “Nhát gan, bị tớ dọa.”
“Không nói chuyện này nữa.” Thẩm Lệ đi đến, tay khoát lên vai của Hạ Diệp Chi, cảm thán nói: “Tớ bây giờ vẫn còn nhớ rõ, cậu bộ dáng rất ngầu, lúc đó đã nghĩ đến chuyện cùng với cậu trở thành anh em kết bái.”
Hạ Diệp Chi trêu chọc cô ấy: “Không ngầu bằng cậu? Lúc đó cậu ở bên ngoài đánh nhau, uống rượu, thầy cô còn cảm thấy cậu là một học trò ngoan, bạn cùng trường đều thích cậu”
Thẩm Lệ hừ một tiếng, nói: “Tớ lúc đó đã là người lớn rồi, được hợp pháp uống rượu, về phần đánh nhau là do mấy đứa đó chọc tớ.”
Chính xác, lúc đó Thẩm Lệ đánh nhau, trừ bỏ những học sinh nữ vì ghen tị mà tìm đến cửa thì còn có không ít những học sinh nam có dự định xấu trong lòng muốn tìm cô ấy gây rối.
Hai người nói về chuyện lúc đó, bất giác đã nói rất nhiều thứ.
Tán gẫu đến thật hưng phấn, rồi lại nhìn phòng học.
Kết quả nhìn một hồi thì bị bảo vệ trường học phát hiện.
“Ai ở bên kia?”
Ánh sáng chói lọi của đèn pin vừa chiếu đến thì Thẩm Lệ cùng Hạ Diệp Chi đã kịp cùng nhau chạy ra bên ngoài.
Bảo vệ cũng chạy theo phía sau.
Lúc hai người chạy qua bức tường danh dự, Hạ Diệp Chi chỉ lên bức ảnh trên đó: “Tiểu Lệ, ảnh của cậu vẫn còn kia!”
“Chạy mau đi! Sắp bị bảo vệ tóm rồi, ảnh chụp của tớ sẽ không thể treo ở đó nữa.”
“Phụt…”
Hạ Diệp Chi không nhịn dược mà cười thành tiếng.
Hai người che kín mặt, chạy ra cổng trường.