Chuyện quái gì đây?
Chẳng phải Thời Dũng nói Mạc Đình Kiên đang mở cuộc họp ở công ty sao?
Sao anh ấy vẫn còn ở nhà?
Mạc Đình Kiên bước xuống cầu thang, lúc nhìn thấy Hạ Diệp Chi, ánh mắt anh chợt lộ ra vẻ bất ngờ
Hạ Diệp Chi nhớ lại cái ngày mình bị đám người của Khanh Tần bao vây, còn Mạc Đình Kiên và Tô Miên lại đang mải miết ôm nhau đằng kia.
Mấy ngày nay, không có phút giây nào cảnh tượng ấy thôi nhắc nhở cô rằng Mạc Đình Kiên đã không còn là Mạc Đình Kiên của trước đây nữa rồi.
Hạ Diệp Chi siết chặt lòng bày tay lại, cảm giác ớn lạnh lan tỏa khắp toàn thân.
Cô mím môi, đến giọng nói cũng mang theo hơi buốt giá: “Trợ lý Thời nói anh đang dự họp ở công ty nên tôi mới đến đây.”
“Vậy à?” Mạc Đình Kiên đã bước xuống hẳn, rồi tiến về phía cô.
Đến lúc còn cách Hạ Diệp Chi khoảng ba bước chân anh mới dừng lại, rồi lên tiếng: “Thời Dũng nói tôi đi họp à ở công ty à? Thời Dũng không nói rõ ràng hay là cô không hỏi cho kỹ?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy chắc mình điên rồi.
Bởi vì đến tận thời khắc này mà trong đầu cô vẫn hoàn toàn không bận tâm đến việc phản bác những câu nói mỉa mai của anh, mà chuyện cô đang nghĩ là anh ốm hơn trước đây nhiều, người gầy rộc đi rồi.
Cô và Mạc Đình Kiên sống cùng nhau trong một khoảng thời gian dài nên hiểu quá rõ về đối phương.
Bởi vậy, dẫu cho hai người đã xa cách một khoảng thời gian rồi, cô liếc mắt vẫn nhận ra ngay Mạc Đình Kiên sụt kí.
Mạc Đình Kiên là người có năng lực kiềm chế rất mạnh, cân nặng luôn luôn duy trì ở một con số nhất định, chưa bao giờ tăng lên, trừ lúc quá bận rộn mới giảm bớt mà thôi.
Mạc Đình Kiên ốm đi, trông càng có vẻ nam tính, mặt mũi cũng trở nên sắc sảo hơn, khiến cho người khác cảm thấy gương mặt anh nom dữ dằn hơn một tí.
Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên này hơi hơi xa lạ.
Đột nhiên trong cô nảy sinh lên cảm giác dường như hai người họ đã cách một đời
“Lên tiếng”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên cạnh
Hạ Diệp Chi chợt ngẩng đầu mới phát hiện cô chỉ thất thần một chút thôi mà Mạc Đình Kiên đã đi đến trước mặt cô rồi.
Anh rũ mắt nhìn cô, trong ánh mắt ấy thấp thoáng vẻ thăm dò khó bề nhận ra được, tầm mắt anh cẩn thận lướt qua gương mặt cô rồi dừng lại một thoáng nơi cần cổ
Hạ Diệp Chi mẫn cảm phát hiện ra ánh nhìn soi mói của anh, bèn vươn tay che vết thương vừa mới khỏi lại.
Vết thương trên cổ của cô, thật ra rất gần với vùng gáy.
Đây hoàn toàn chỉ là phản ứng theo bản năng của cô mà thôi.
Hôm ấy, cô mang theo vết thương trên người đứng trước mặt anh và Tô Miên, trông đến là thảm hại, mỗi một chữ trong câu nói lạnh nhạt “Người không liên quan đừng hỏi nhiều” của anh đâm xoáy vào lòng cô.
Cơn ớn lạnh lan lên từ lòng bàn chân
Hạ Diệp Chi không tự chủ được mà rùng mình
Mạc Đình Kiên đang đứng trước mặt cô không biết đang nghĩ gì mà tiến về trước một bước.
Hạ Diệp Chi nhanh nhẹn rụt về nhau, ánh mắt đong đầy cảnh giác.
Cô không biết Mạc Đình Kiên lại muốn làm gì.
Cô từng biết đến sự dịu dàng ấm áp của người đàn ông này, mà cũng đã thấy một Mạc Đình Kiên vô tình lạnh lùng nhất.
Còn bây giờ, cô chỉ có thể mượn chút cảnh giác cuối cùng của mình để giữ lại mặt mũi cho bản thân.
Nếu anh đã quyết định buông tay, vậy thì, chúng ta cứ sòng phẳng với nhau một chút đi thôi.
“Tôi đến thăm Hạ Hạ.” Hạ Diệp Chi nói rồi bèn vòng qua người anh, cô vội vã chạy lên lầu cứ như bỏ trốn vậy, không buồn ngoái lại nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên đứng quay lưng lại với cầu thang, cho dù Hạ Diệp Chi có quay đầu thật cũng chẳng nhìn thấy nổi mặt mũi anh.
Ở nơi mà cô không nhìn thấy, sắc mặt Mạc Đình Kiên lạnh lẽo như bị phủ lên một lớp sương giá lên vậy, trông đến là đáng sợ.
Trong căn phòng khách vắng vẻ, ngoại trừ bản thân Mạc Đình Kiên thì chỉ còn có mỗi Tiêu Thâm mà thôi.
Khi nãy, Tiêu Thâm đã quan sát hết những chuyện xảy ra giữa hai người họ
Hạ Diệp Chi lên lầu rồi, anh ngồi chờ cô ở dưới phòng khách.
Anh ta thấy Mạc Đình Kiên đứng nguyên chẳng muốn nhúc nhích mới đành bước qua chỗ anh
Tiêu Thâm đút tay vào túi, đăm chiêu nói: “Ai cũng nói là lòng dạ đàn bà sâu như mò kim đáy bể, tôi thấy có lúc đàn ông cũng khó hiểu lắm, đặc biệt là người như anh vậy.”
Mạc Đình Kiên rũ mắt, ung dung chỉnh sửa lại ống tay áo, lúc anh ngẩng đầu thì mọi loại cảm xúc trong ánh mắt đều tiêu tan đi hết, chẳng còn nhìn ra được gì.
Anh chỉ bình tĩnh nói một câu thôi mà sắc mặt Tiêu Thâm thoắt cái đã thay đổi
“Công tác điều trị của Mạc Cẩm Vân ở nước ngoài rất không thuận lợi”
Loading...
“Mạc Đình Kiên” Tiêu Thâm nghiến răng nghiến lời gầm tên anh.
Mạc Đình Kiên nhếch môi, trông có vẻ tàn ác cực kỳ, dường như cả người đều đang tỏa ra khí thế ác liệt vậy.
“Cứ làm theo giao hẹn của chúng ta đi, có như vậy thì Mạc Cẩm Vân mới điều trị thuận lợi được.” Mạc Đình Kiên trầm giọng chậm rãi lên tiếng, Tiêu Thâm nghe mà sởn cả gai óc.
Tiêu Thâm siết chặt nắm đấm, anh ta nhìn Mạc Đình Kiên, sắc mặc trắng bệch ra cả: “Cô ấy là chị em ruột cùng mẹ với anh đấy”
“Vậy thì sao?” Khuôn mặt anh không hề có chút cảm xúc nào, lạnh lùng đến mức đáng sợ: “Tôi bị ép đến bước đường này, cũng không thiếu công thêm dầu vào lửa của Mạc Cẩm Vân đâu.”
“Nhưng cô ấy đã biết sai rồi.”
Mạc Đình Kiên thấp giọng cười, nhưng nụ cười của anh vẫn đến là lạnh lẽo: “Tôi tha thứ cho chị ta rồi ai buông tha cho tôi đây?”
Tiêu Thâm bực bội rút tay ra khỏi túi, hầm hầm bỏ đi
Sau đó, Mạc Đình Kiên nghe tiếng cửa nặng nề vang lên
Như có tiếng nấm đấm nện mạnh vào tường vậy.
Sau khi Tiêu Thâm bước ra ngoài trút giận lên bức tường xong rồi mới thở dốc một hơi, anh ta quay đầu cất tiếng gọi những người vệ sĩ đang đứng bên cạnh: “Qua đây nghiên cứu một tí”
Trước đây Tiêu Thâm đã từng ở lại nhà của Mạc Đình Kiên một khoảng thời gian, vệ sĩ trong căn biệt thự này đều quen biết với anh
Nhưng ai cũng đều kiêng dè anh ta cả
Bọn họ không rõ lai lịch của Tiêu Thâm như thế nào, nhưng cũng biết anh ta không thể nào là người bình thường cho được.
“Lên hết đi” Tiêu Thâm cũng không quan tâm bọn họ có muốn hay không, anh ta lột luôn cái áo khoác xuống, hất cằm với bọn họ: “Lên đi”
Mạc Đình Kiên nghe thấy tiếng gào thảm thiết cất lên phía ngoài căn nhà, không mảy may phản ứng.
Anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha, châm điếu thuốc rít một hơi, rồi kẹp giữa hai đầu ngón tay, lặng im không nhúc nhích.
Hạ Diệp Chi vào phòng của Mạc Hạ
Mới phát hiện ra con bé còn đang say ngủ
Mặc dù Mạc Đình Kiên ốm đi nhiều, nhưng anh chăm sóc cho Mạc Hạ rất chu đáo, con bé trông còn tròn trĩnh hơn lần gặp mặt trước của bọn họ nữa.
Thần sắc rất tốt, da mặt hồng hào mượt mà, con bé vùi đầu ngủ ngon lành trong tấm chăn nhung.
Cô không nỡ đánh thức Mạc Hạ dậy, bèn lặng lẽ ngồi đấy ngắm nhìn con bé, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Cô ngắm nghía con bé một hồi lâu rồi mới quay người bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại
Đã lâu như vậy rồi, cô cứ nghĩ Mạc Đình Kiên không còn ở phòng khách nữa
Nào ngờ lúc cô xuống dưới nhà mới phát hiện ra anh vẫn đang ngồi hút thuốc ở đó.
Gạt tàn trước mặt anh đã chứa vài ba mẩu tàn thuốc.
Lúc bọn họ còn sống bên nhau, thật ra Hạ Diệp Chi cũng không quan tâm đến chuyện thuốc lá của Mạc Đình Kiên cho mấy, mà khi ấy anh cũng chẳng hút được bao nhiêu điếu
Trên phương diện này, quả thật anh rất đỗi chu đáo
Mà bây giờ, Hạ Diệp Chi đã mất tư cách quan tâm đến anh từ lâu rồi.