Mạc Đình Kiên nghe lời Hạ Diệp Chi, không hề mở miệng ngay.
Anh giống như ngồi không được thoải mái, đổi tư thế khác, chậm rãi lên tiếng: “Mấy hôm trước nói muốn chia tay là cô, bây giờ chủ động tìm đến cửa cũng là cô.”
Nói đến đây, Mạc Đình Kiêu cúi xuống, cười ám muội: “Sao? Mới có mấy ngày không gặp cô đã không chịu được cô đơn đến tìm tôi à?”
Trong khu ăn chơi giải trí, để tạo kích thích hưng phấn, đèn trong phòng đều được thiết kế mập mờ.
Mà vị trí mà Mạc Đình Kiên đứng, lại là chỗ tối, Hạ Diệp Chi không nhìn rõ biểu cảm của anh lúc này, chỉ có thể dựa vào âm thanh để đoán tâm trạng của anh.
Ngữ khí Mạc Đình Kiên rất cợt nhả, sao cô có thể không nghe ra cơ chứ.
Ngày hôm đó, cả hai người đều nói những lời khó nghe.
Từ khi xuất hiện ở biệt thự của Mạc Đình Kiên cho đến hiện tại, cô luôn mơ hồ, cho đến hôm nay nhìn thấy Mạc Đình Kiên xuất hiện cùng với Tô Miên ở bữa tiệc, Hạ Diệp Chi mới rõ điều này.
Cô có dự cảm, Mạc Đình Kiên lần này là thật.
Trước đây, có đánh chết Mạc Đình Kiên anh cũng không đồng ý tiếp xúc với loại phụ nữ như Tô Miên, nhưng giừ đây, anh lại cùng với Tô Miên xuất hiện trong bữa tiệc.
Nghĩ đến lần này là thật, nghĩ đến sau này nằm bên cạnh anh là người phụ nữ khác, Hạ Diệp Chi trong lòng rối bời.
Trong lòng cô rối loạn.
Cô không thể trực tiếp đi tìm Mạc Đình Kiên chất vấn, chỉ có thể dùng cách thức ấu trĩ vô vị này để anh đến gặp cô.
Ông chủ của Kim Hải là Cố Tri Dân, nhưng Cố Tri Dân cũng là người sáng suốt, anh ta nếu như biết Hạ Diệp Chi ở đây kiếm chuyện nhất định sẽ trực tiếp liên lạc với Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên có đến hay không, cô cũng không chắc lắm.
Nhưng may mà anh đến.
Chỉ là, Mạc Đình Kiên đến còn khiến cô khó chịu hơn là anh không đến.
Hạ Diệp Chi ngồi ở chỗ sáng một chút, sắc mặt cô có biến hóa gì tất cả đều rơi vào tầm mắt của Mạc Đình Kiên.
Hai tay cô nắm vào nhau, tuy là trên mặt vẫn giữ bình tĩnh nhưng hành động đan chặt hai tay cô vào nhau đã sớm bán đứng cô rồi.
“Mạc tiên sinh, trước đây sao tôi không hề phát hiện ra anh có nhiều tình nhân như vậy nhỉ?” Hạ Diệp Chi cừơi lạnh một tiếng: “Anh đừng tự mình đa tình, tôi tìm anh đến chỉ vì muốn hỏi một chút tình hình của Hạ Hạ mà thôi.”
Không biết tại sao, Hạ Diệp Chi vừa nói xong, cô liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng đều giảm xuống.
Hạ Diệp Chi nhíu nhíu mày, là cô cảm giác sai sao? Hay là vì cô quá căng thẳng khi nói dối rồi?
Cô đánh mắt sang nhìn thấy vẫn còn một chai bia, cô mở ra uống một ngụm, muốn giải tỏa tinh thần mình lúc này.
Nhưng, cô uống xong không những không cảm thấy tốt hơn mà ngược lại còn cảm thấy không khí trong phòng ngày càng nặng nề.
Lúc này, Mạc Đình Kiên rốt cục cũng lên tiếng.
“Tôi có cấm cô không được gặp Hạ Hạ sao? Nếu cô thực sự nghĩ như vậy thì trực tiếp đi tìm Hạ Hạ là được rồi, tôi có cấm cô đi thăm Hạ Hạ à?”
Mạc Đình Kiên nhấc tay xem đồng hồ: “Nếu không có chuyện gì khác vậy tôi về trước đây.”
Nói xong anh quay người định đi.
Hạ Diệp Chi nhìn anh thật sự muốn rời đi, gấp gáp đứng lên: “Đợi đã!”
Mạc Đình Kiên quay lại nhìn cô, ánh mắt có chút không kiên nhẫn.
Hạ Diệp Chi sắc mặt có chút không tự nhiên: “Chuyện rượu giả anh định tính sao?”
“Tôi bảo người miễn phí cho cô.” Mạc Đình Kiên kéo kéo cà vạt, biểu thị rõ rệt sự không nhẫn nại.
Hạ Diệp Chi đơ người, nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Từ lúc Mạc Đình Kiên bước vào, tất cả những biểu hiện không nhẫn nại, phiền phức, khó chịu, chế giễu , cợt nhả của anh như tảng đá đè nặng vào lòng cô, khiến cô không thở nổi.
Cô động động môi nhưng lại không phát ra âm thanh gì.
Mạc Đình Kiên thấy cô không còn gì định nói nữa liền định rời đi.
Nhưng anh mới đi được hai bước, như nhớ ra cái gì, anh liền quay lại.
Hạ Diệp Chi vui mừng, nhưng nghe xong lời của Mạc Đình Kiên, tất cả sự vui mừng lại bị dập tắt.
“Còn chuyện này.” Mạc Đình Kiên nhìn cô, thấp giọng nói: “Nếu cô muốn đi thăm Hạ Hạ, nói trước với tôi một ngày là được đừng đến quán rượu quậy phá.”
Mạc Đình Kiên nói xong liền dứt khoát bước đi.
Sau khi ra ngoài, đóng “sầm” cửa một tiếng.
Hạ Diệp Chi ngồi xuống sô pha, ánh mắt trống rỗng.
Loading...
Cô với tay lấy chay bia lúc nãy vừa mở, ngửa cổ lên tu ừng ực.
Thật đắng.
Nhưng lại không thể say.
Hạ Diệp Chi uống hết liền vứt bỏ vỏ chai đi, vỏ chai lăn xuống đất được một vòng liền không nhìn thấy đâu nữa.
Hạ Diệp Chi ở ngoài hét lên: “Đem rượu ra đây! Đem rượu ra đây cho tôi.”
Mấy người phục vụ ở ngoài nghe thấy âm thanh lập tức chạy vào: “Hạ tiểu thư, cô đã uống nhiều như vậy rồi, đừng uống nữa, chúng tôi đưa cô về nhà.”
“Về cái gì mà về.” Hạ Diệp Chi nhíu mày, chỉ xuống bàn, gằn từng chữ một: “Tôi muốn cậu lấu rượu cho tôi!”
Mấy chữ cuối cô kéo dài ra.
Khách của Kim Hải rất có tiền, ai cũng không thể chọc vào, hơn nữa còn là Hạ Diệp Chi có quan hệ với Mạc Đình Kiên, phục vụ cũng không dám nói nhiều nữa liền đi lấy rượu qua.
Phục vụ đem rượu đến xong bị Hạ Diệp Chi đưởi đi.
Chỉ là, cô càng uống lại càng tỉnh.
Hạ Diệp Chi nhíu mày, cô cầm lấy chai rượu: “Thật sự là….rượu giả?”
Cô ngây ngốc dựa vào sô pha, duỗi chân ra, nhìn không có chút tinh thần nào.
“Diệp Chi?’
Đang chìm trong suy nghĩ của mình, Hạ Diệp Chi nghe thấy có người gọi cô.
Hình như là âm thanh nam giới.
Mạc Đình Kiên?
Không phải, Mạc Đình Kiên đã đi rồi, sao có thể quay lại cơ chứ.
Hơn nữa, Mạc Đình Kiên có bao giờ gọi cô là “Diệp Chi đâu”, anh ta luôn gọi họ của cô.
“Haha.” Hạ Diệp Chi cười, không để ý đến tên nam nhân gọi tên cô.
“Chết tiệt, cô đã uống bao nhiêu rồi?” Âm thanh người đàn ông càng lúc càng rõ.
Hạ Diệp Chi mơ màng, nhìn người đàn ông một lúc, mới thốt ra: “Cố …Tri Dân?”
Cố Tri Dân cảm thán: “Uống nhiều như vậy, mà cô vẫn nhận ra anh, tôi có nên mở tiệc ăn mừng không?”
“Anh đến thật đúng lúc, chúng ta…cùng nhau…uống…” Hạ Diệp Chi định đi lấy thêm rượu.
Cố Tri Dân giữ lấy tay cô: “Được rồi, đừng uống nữa, tôi đưa cô về.”
“Về cái gì mà về? Tôi không về, tôi muốn uống rượu.” Hạ Diệp chi dơ dơ chiếc thẻ trước mặt anh: “Tôi có tiền! Đem toàn bộ rượu ngon nhất Kim Hải ra đây.”
“Nói như thể tôi…không có tiền…” Cố Tri Dân sau khi nhìn rõ chiếc thẻ màu đen, haizzz: “Tôi quả thật không nhiều tiền bằng cô.”