Tuy trong lòng Hạ Diệp Chi suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, nhưng trên mặt cũng không lộ ra, chỉ trào phúng cười lạnh một tiếng: “Xem lại giọng điệu của anh đi, anh đang ra lệnh cho tôi sao? Anh tưởng tôi cũng là cấp dưới của anh giống như Ly ư?”
Lưu Chiến Hằng im lặng hồi lâu, khẽ cười một tiếng: “Diệp Chi, sao em lại nghĩ vậy chứ? Tôi chỉ quan tâm em mà thôi. Tên Mạc Đình Kiên kia mưu mô xỏa quyệt, tôi sợ em bị cậu ta đầu độc…”
Hạ Diệp Chi thẳng thắn trả lời lại: “Anh cũng không tốt hơn anh ta bao nhiêu đâu.”
“Ha ha.” Lưu Chiến Hằng hơi gượng cười: “Em muốn nói hay không thì tùy, tôi không ép. Dù sao chúng ta cũng là bạn bè, tôi sẽ không bức bách em, quản lý em như Mạc Đình Kiên.”
Trong lòng Hạ Diệp Chi cười lạnh, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn trước nhiều.
Cô thở dài, giống như bất đắc dĩ mà nói: “Anh đã biết rõ như vậy, vậy thì tôi cũng nói luôn với anh, mà cho dù tôi không nói, anh cũng có cách để biết.”
“Diệp Chi, em đừng nghĩ nhiều, tôi thật sự chỉ lo lắng cho em mà thôi.”
Hạ Diệp Chi phớt lờ Lưu Chiến Hằng, nói: “Hôm qua Mạc Đình Kiên đột nhiên muốn đi đến một thị trấn nhỏ, tôi cảm thấy rất bất ngờ, cho nên mới đi theo anh ta, xem anh ta muốn làm gì.”
“Vậy cậu ta đi làm gì?” Giọng điệu Lưu Chiến Hằng trở nên vội vàng.
Hạ Diệp Chi nói ra cái cớ đã bịa ra từ trước: “Anh ta đến đó đón Mạc Cẩm Vân trở về.”
Thật sự bọn họ cũng đón Mạc Cẩm Vân trở bề, cho dù Lưu Chiến Hằng muốn điều tra cũng có thể điều tra được. Mà tung tích của Mạc Hạ, bọn họ vẫn luôn để ý, cho nên chỉ cần Mạc Hạ không đi ra ngoài, Lưu Chiến Hằng chắc hẳn sẽ không biết chuyện của Mạc Hạ.
Nhưng bây giờ đưa Mạc Hạ về thành phố Hà Dương, chuyện này đoán chừng cũng không giấu được lâu.
Lưu Chiến Hằng nghe cô nói xong, giọng điệu thay đổi: “Cậu ta và Mạc Cẩm Vân không phải đã trở thành kẻ thù của nhau rồi sao?”
“Ai biết? Anh muốn biết thì tự đi hỏi đi. Tôi chỉ muốn trả thù Mạc Đình Kiên, còn chuyện giữa anh ta với Mạc Cẩm Vân, tôi không muốn biết.”
Hạ Diệp Chi nói xong, cúp máy.
Cô suy tư hồi lâu, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên đứng cách đó không xa, cũng không biết có nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và Lưu Chiến Hằng hay không.
Hạ Diệp Chi đi về phía anh, sau khi đến gần, lên tiếng hỏi anh: “Không phải anh đi xem thử ư?”
Cô chỉ về hướng phòng Mạc Cẩm Vân.
Mạc Đình Kiên không nói chuyện, kéo cô đi thẳng về phía phòng làm việc.
Bước vào phòng làm việc, Mạc Đình Kiên lập tức đóng cửa phòng lại.
Sau đó, anh quay lưng về phía Hạ Diệp Chi mà bước đến trước cửa sổ, hai tay bỏ vào túi quần tây, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, dáng vẻ thoạt nhìn rất bực bội.
“Sao vậy?” Hạ Diệp Chi bước đến, đứng cạnh anh.
Nửa ngày sau, Mạc Đình Kiên mới lên tiếng: “Dù anh không đồng ý, em vẫn muốn kiên trì với kế hoạch của em đúng không?”
Hạ Diệp Chi biết, Mạc Đình Kiên đang nói đến việc cô giả vờ trả thù anh, rồi âm thầm điều tra bí mật của chuyện này sau lưng Lưu Chiến Hằng.
Cô không chút do dự, nói thẳng: “Đúng, cho dù anh không đồng ý, em vẫn sẽ làm.”
Cô nói xong, quay đầu lại thấy Mạc Đình Kiên không có phản ứng gì, hơi tức giận nói: “Nhất là sau khi thấy Mạc Hạ, em càng cảm thấy việc này em không thể không làm. Nếu như không sớm biết được rốt cuộc Lưu Chiến Hằng là ai, cất giấu bí mật gì, vậy chúng ta đừng mong có ngày bình yên.”
“Em không tin anh có thể xử lý được chuyện này.”
Giọng nói Mạc Đã Kiên lạnh lẽo, như xen lẫn một lớp sương lạnh.
“Về nguyên nhân vì sao em muốn làm vậy, em đã giải thích rất nhiều lần với anh. Không phải em không tin tưởng anh, mà là muốn góp chút sức lực vì anh, vì Mạc Hạ, vì chúng ta.”
“Từ trước đến giờ em vẫn luôn tin tưởng anh, nhưng không thể nào để anh gánh vác tất cả mọi chuyện được. Lưu Chiến Hằng bây giờ đã đối địch với anh, anh ta thấu hiểu lòng người, giỏi tính toán, sau lưng lại có thế lực thần bí. Anh ta quá cảnh giác, hiện giờ chỉ có em mới có thể tiếp cận anh ta, đây là cách nhanh nhất và dễ nhất rồi.”
Hạ Diệp Chi nói cả một đoạn dài như vậy, từ đầu đến cuối gương mặt Mạc Đã Kiên đều lạnh lùng, cũng không biết có nghe vào lời cô nói hay không.
Cô biết, Mạc Đình Kiên chỉ là không muốn cô phải mạo hiểm.
Nhưng cô cũng có trách nhiệm của riêng mình, hơn nữa cô cũng không phải một người phụ nữ chỉ có thể được người khác bảo bọc.
Cô không yếu đuối như vậy.
…
Sau khi Thẩm Lệ biết Hạ Diệp Chi ở biệt thự của Mạc Đình Kiên, liền tìm đến.
“Cậu với Mạc Đình Kiên xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc ở nước M, hành động của Hạ Diệp Chi trên tiệc tối cô cũng nhìn thấy.
Loading...
Hạ Diệp Chi dừng lại một chút, nhìn vào mắt Thẩm Lệ, giọng điệu nghiêm túc: “Tiểu Lệ, chuyện này rất phức tạp, tớ không biết phải nói với cậu từ đâu, cũng không muốn cậu bị liên lụy vào.”
“Cậu đang làm tớ lo muốn chết đó!” Thẩm Lệ cau mày, trừng cô.
“Yên tâm, không phải còn có Mạc Đình Kiên ở đây sao? Ở cạnh anh ấy, tớ không lo lắng, cậu lo cái gì?” Hạ Diệp Chi nở nụ cười: “Có điều thời gian này tớ có thể sẽ bận nhiều việc, nếu không có việc gì, cậu đừng tìm tớ nhé.”
“Còn nữa, cái tên Lưu Chiến Hằng kia, cậu cố gắng đừng tiếp xúc với anh ta.”
“Tớ biết rồi.” Thẩm Lệ hừ một tiếng: “Tên khốn Lưu Chiến Hằng đó, sớm muộn gì cũng gặp quả báo!”
Thẩm Lệ nói xong, dường như là nhớ đến chuyện gì: “Hạ Hạ đâu, tớ muốn gặp con bé.”
“Con bé ngủ rồi, hôm khác đi.” Hạ Diệp Chi sắc mặt như thường mà từ chối Thẩm Lệ.
Tinh thần Thẩm Lệ vốn đã không ổn định, nghe Hạ Diệp Chi nói vậy, cũng không phát hiện điều gì bất thường, cũng không đòi gặp Hạ Hạ nữa.
Buổi tối, Thẩm Lệ ở lại ăn cơm, nhìn thấy Mạc Cẩm Vân.
Nhìn thấy Mạc Cẩm Vân trong nhà Mạc Đình Kiên, Thẩm Lệ kinh ngạc đến muốn rơi cả mắt ra ngoài.
Cô ngẩng đầu, cho Hạ Diệp Chi một ánh mắt nghi ngờ: Mạc Cẩm Vân sao lại ở đây?
Hạ Diệp Chi chỉ khẽ lắc đầu với cô, tỏ ý không nói rõ được.
Thẩm Lệ nhìn thấy Mạc Cẩm Vân, sắc mặt cũng không vui.
Cơm nước xong xuôi, cô ấy liền đứng dậy: “Diệp Chi, tớ phải đi rồi, cậu tiễn tớ.”
Hạ Diệp Chi biết Thẩm Lệ có chuyện muốn hỏi cô, liền đứng dậy đi theo ra ngoài.
Cô tiễn Thẩm Lệ đến cửa lớn, Thẩm Lệ nhìn quanh bốn phía, liền lôi kéo cô qua một bên mà hỏi: “Mạc Cẩm Vân có chuyện gì vậy? Ông chủ lớn vậy mà lại để chị ta vào nhà? Anh ấy bị mất trí à?”
“Mạc Cẩm Vân bị ung thư, chỉ sợ không còn nhiều thời gian.”
Những lời này của Hạ Diệp Chi, khiến những câu nói kế tiếp của Thẩm Lệ không thể nào thốt ra được nữa.
Nghĩa tử là nghĩa tận, rất nhiều chuyện cũng có thể được tha thứ.
Tuy Thẩm Lệ căm thù cái ác, nhưng nghe tin Mạc Cẩm Vân bị ung thư, những lời sắc nhọn cũng không thể nào nói ra khỏi miệng được.
Cô dừng một chút, lo lắng hỏi Hạ Diệp Chi: “Bây giờ chị ta sắp chết rồi, chắc sẽ không gây chuyện nữa đâu nhỉ?”
Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Chắc là không.”
Thẩm Lệ tức giận ‘hừ’ một tiếng: “Năm đó nếu không phải chị ta gây chuyện thì cậu và ông chủ lớn cũng không cần chia cách 3 năm!”