Chỉ có điều, người giúp việc còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng của Mạc Đình Kiên: “Chờ một chút!”
Người giúp việc vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên: “Cậu chủ còn có gì dặn dò sao?”
Mạc Đình Kiên trầm lặng trong chốc lát, lạnh giọng hỏi: “Cô ấy ăn cơm chưa?”
Người giúp việc sửng sốt, mãi mới nghĩ ra được người mà Mạc Đình Kiên hỏi có lẽ là Hạ Diệp Chi, gãi gãi đầu nói: “Mợ chủ vẫn đang đợi cậu về, cô ấy vẫn chưa ăn cơm tối.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, vẻ mặt có chút không vui, ngay sau đó dặn dò người giúp việc: “Đưa vào trong phòng.”
” Vâng.” Người giúp việc trả lời lại, sau đó chuẩn bị đồ ăn mang lên cho Hạ Diệp Chi.
Sau khi người giúp việc đã làm xong tất cả, lại nghe thấy Mạc Đình Kiên bổ sung một câu: “Đừng nói là tôi dặn mang đồ lên.”
“… Vâng.”
Người giúp việc bưng thức ăn đi lên lầu, gõ cửa.
Diệp Hạ Chi nghe thấy tiếng gõ cửa, người đầu tiên nghĩ đến chính là Mạc Đình Kiên.
Nhưng nghĩ kĩ lại một chút, với tính khí của Mạc Đình Kiên, sao anh lại có thể chủ động tìm cô chứ?
Dù Mạc Đình Kiên có tới tìm cô đi chăng nữa, anh cũng sẽ không gõ cửa.
Hạ Diệp Chi cũng không hề ngồi dậy, chỉ nói một tiếng: “Vào đi.”
Người giúp việc bưng thức ăn đẩy cửa đi vào, Diệp Hạ Chi chỉ liếc một chút lại cúi đầu nhìn vào điện thoại di động.
Người giúp việc đặt đồ ăn lên bàn, quay đầu nói với Diệp Hạ Chi: “Mợ chủ, cả buổi tối cô vẫn chưa ăn cơm, tôi mang đồ ăn lên cho cô, cô hãy ăn một chút đi.”
“Tôi biết rồi, cứ để ở chỗ đó đi.” Diệp Hạ Chi cũng không ngẩng đầu lên nói.
Người giúp việc đặt thức ăn lên bàn, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Người giúp việc vừa đi ra, Diệp Hạ Chi liền đặt điện thoại di động xuống, nhìn về phía đồ ăn đang bày trên bàn.
Hoàn toàn không có cảm giác đói bụng.
Nghĩ đến câu nói kia của Mạc Đình Kiên “Chuyện ngu ngốc nhất anh từng làm đó chính là đã nuông chiều em quá mức”, Hạ Diệp Chi giận dữ đến mức đầu óc như căng ra.
Cô ném điện thoại di động sang một bên, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
…
Lúc Mạc Đình Kiên vào phòng, Hạ Diệp Chi đã ngủ rồi.
Trong phòng tối thui, Mạc Đình Kiêu dựa vào trí nhớ của mình mở đèn nhỏ lên, rón rén đi vào phòng tắm.
Nhưng đến lúc anh đi ra lại nhìn thấy Hạ Diệp Chi đã ngồi dậy, tựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt trầm mặc nhìn vào anh.
Hai người đối mặt với nhau trong trong ánh sáng mờ mờ, Mạc Đình Kiên mau chóng nhìn về hướng khác, sau đó nằm xuống bên kia giường.
“Khi nào thì anh đưa em đi thăm Mạc Hạ, hoặc là anh nói cho em biết con bé đang ở đâu, tự em sẽ đi.” Hạ Diệp Chi vẫn giữ tư thế lúc trước, ngay cả ánh mắt cũng không hề thay đổi.
“Bây giờ thì không được.” Mạc Đình Kiên trả lời.
“Tại sao bây giờ lại không được? Em muốn nhìn thấy con gái của mình lại còn phải chọn ngày tốt sao?” Hạ Diệp Chi rốt cuộc cũng quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiêu, trong giọng nói mang theo một vẻ chế giễu.
Mạc Đình Kiên vô cùng tức giận nói: “Hạ Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi cũng không sợ sẽ chọc giận đến anh, nói thẳng: “Dù anh nói thế nào, em vẫn muốn đi gặp Mạc Hạ.”
Mạc Đình Kiên nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ.
Hạ Diệp Chi vô cùng tức giận, nhưng cũng không biết làm gì .
Cô tức giận quay lưng về phía Mạc Đình Kiên nằm xuống.
Hai người cứ như vậy ngủ hết một đêm.
…
Hôm sau.
Lúc Hạ Diệp Chi tỉnh lại, Mạc Đình Kiên cũng đã dậy rồi.
Cửa phòng tắm không đóng, vị trí của giường vừa vặn nhìn thấy bồn rửa mặt cách cửa không xa.
Mạc Đình Kiên đứng trước gương, thắt lại cà vạt của mình, nhưng không biết vì sao lại mãi không thắt vào được.
Hạ Diệp Chi nhìn chăm chăm vào anh, thấy anh vẫn cứ tiếp diễn động tác cởi ra thắt lại cà vạt, cuối cùng cũng không nhịn được đứng dậy xuống giường đi về phía anh.
Mạc Đình Kiên thấy cô đi tới, quay đầu nhìn cô một cái, lại tiếp tục thắt cà vạt của mình.
Hạ Diệp Chi cầm lấy bàn chải đánh răng, định mặc kệ anh.
Nhưng đầu óc lại quyết định trước một bước, vừa cầm lên bàn chải đánh răng lại đặt xuống, cô ngước đầu lên, đưa tay gạt tay Mạc Đình Kiên ra, thắt cà vạt cho anh.
Mạc Đình Kiên cũng không hề cự tuyệt, chỉ tùy ý để cô thắt lại.
Không khí yên lặng lạ thường.
Những chuyện nhỏ nhặt cần sự tỉ mỉ này, phụ nữ làm vẫn giỏi hơn đàn ông.
Ngón tay nhỏ nhắn của cô nắm lấy cà vạt, linh hoạt thắt lại, quay đầu lại cầm lấy bàn chải đánh răng.
Lúc cô đánh răng, cảm giác Mạc Đình Kiên vẫn đang nhìn cô.
Cô càng cúi đầu xuống thấp hơn, lúc này cô đang mang dép, trông cô lùn hơn Mạc Đình Kiêu khá nhiều, cố ý cúi thấp đầu xuống, Mạc Đình Kiên liền không nhìn thấy mặt của cô.
Loading...
Đến khi Hạ Diêp Chi đánh răng xong, lại nghiêng đầu nhìn anh: “Anh đã xong chưa? Xong rồi thì mau đi ra ngoài đi, đừng đứng ở đây chiếm chỗ, vướng tay vướng chân.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, nghẹn một hơi trong cổ, nuốt xuống không đặng, thở ra không xong.
Người phụ nữ này, thật đúng là…
Mạc Đình Kiên hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng bước chân của anh cố ý nặng hơn, muốn thể hiện rõ sự tức giận.
Hạ Diệp Chi xùy một tiếng: “Nhạt nhẽo!”
Chờ đến khi Hạ Diệp Chi rửa mặt xong xuống lầu, Mạc Đình Kiêu cũng đã ăn sáng xong chuẩn bị đi ra ngoài.
Thời Dũng vẫn như thường lệ đợi Mạc Đình Kiêu để đưa anh đến công ty, lúc này đang ở trong phòng khách chờ Mạc Đình Kiêu.
Thời Dũng nhìn thấy Hạ Diệp Chi, hướng về phía cô hơi cúi chào: “Mợ chủ .”
Ánh mắt của Hạ Diệp Châu lóe lên, dường như nghĩ tới điều gì, cười nói: “Trợ lí Thời đến sớm như vậy, đã ăn sáng chưa?”
Thời Dũng dường như cũng không hề phát hiện ra có điều gì lạ thường, cười nói: “Đã ăn rồi.”
“Vậy thì tốt.” Hạ Diệp Chi nói xong, cũng không nói chuyện với Mạc Đình Kiên, đi tới phòng ăn.
Thời Dũng dường như phát hiện ra điều gì, anh nhìn Hạ Diệp Chi một chút, vừa quay đầu đã thấy Mạc Đình Kiên đang đi về phía mình.
Trong lòng đã hiểu rõ , lại là cãi nhau sao?
Cũng không biết lần này lại vì chuyện gì mà lại chiến tranh lạnh.
Thời Dũng cũng không dám hỏi nhiều.
Hạ Diệp Chi ngồi một mình trước bàn ăn, thoạt nhìn giống như đang ăn điểm tâm, nhưng thật ra vẫn chú ý động tĩnh bên ngoài.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng xe ô tô, mới buông dao dĩa trong tay xuống.
Mạc Đình Kiên không cho cô đi tìm Mạc Hạ, cô lại không thể tự mình đi tìm sao?
Mạc Đình Kiên không nói cho cô biết Mạc Hạ đang ở đâu, lẽ nào cô lại không thể tự nghĩ cách à?
…
Lúc xế chiều, Thời Dũng ra ngoài có việc.
Vừa đi tới bãi đậu xe, đã nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên sau lưng.
Âm thanh “cạch cạch” hết sức vang, càng ngày lại càng gần.
Thời Dũng quay đầu, đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi quay lại cười vô cùng hòa nhã với anh.
“Mợ chủ?” Thời Dũng sửng sốt một chút hỏi: “Cô tới tìm cậu chủ sao? Bây giờ cậu ấy đang trong phòng làm việc, cô cứ trực tiếp lên tìm là được.”
Hạ Diệp Chi khoanh tay, đi tới bên cạnh Thời Dũng: “Tôi tới để tìm anh.”
Thời Dũng cũng rất nhanh nhạy, nháy mắt đã có thể biết Hạ Diệp Chi tìm mình là có chuyện gì, liền giả vờ vội vàng nói: “Tôi còn có chuyện phải làm, mợ chủ nếu như có chuyện gì thì để hôm khác.”
Vừa nói, anh liền chuẩn bị bước vội đi.
Nhưng Hạ Diệp Chi đã đợi ở bãi đỗ xe lâu như vậy, sao có thể để anh dễ dàng rời đi được?
Hạ Diệp Chi chậm rãi lên tiếng: “Đứng lại!”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhưng lại làm cho Thời Dũng cảm thấy được rõ ràng sự uy hiếp giống như khi nghe Mạc Đình Kiên nói.