Hai người túm chặt lấy hai bên của tấm chăn không buông.
Mạc Đình Kiên kéo chăn về phía mình, Hạ Diệp Chi cũng kéo về phía cô.
Nhưng sức của Hạ Diệp Chi căn bản không so được với Mạc Đình Kiên. Cuối cùng chăn của cô cũng bị Mạc Đình Kiên kéo đi.
Mạc Đình Kiên lấy chăn của cô đắp lên người mình, yên tâm thoải mái nhắm mắt ngủ.
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên với ánh mắt không thể tin nổi, sao người đàn ông này lại…..
Sau khi Hạ Diệp Chi hít thở ra vào vài cái để bình tĩnh lại, liền lấy điện thoại mở sổ ghi chú ra, gõ hai chữ : “ Nhảm nhí!”
Sau đó ném điện thoại vào Mạc Đình Kiên.
Trên máy bay có thể mở điện thoại, nhưng phải để chế độ máy bay, nên không thể gửi tin nhắn hay fb được.
Mạc Đình Kiên lấy điện thoại của cô lên xem, sau đó gõ một chữ vào hàng dưới : “ ha.”
Hạ Diệp Chi lấy lại rồi gõ thêm một câu : “ Không biết tự xin tiếp viên hàng không một cái chăn sao?”
Mạc Đình Kiên trơ mặt mo ra : “ Của em gần hơn.”
Hạ Diệp Chi : “ Anh biết xấu hổ không?”
Mạc Đình Kiên xem xong không nói gì, nhếch khóe môi lên về phía cô, mang mán mang theo bộ dạng tà nịnh như lúc họ mới quen biết nhau.
Hạ Diệp Chi lấy lại điện thoại, nghiêng người qua hướng khác, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Cô không tin Mạc Đình Kiên sẽ thật sự không quan tâm cô.
Quả nhiên chưa qua bao lâu, cô cảm thấy trên ngươi mình hơi nặng lên, cô mở mắt ra xem, phát hiện tấm chăn lúc nãy bị Mạc Đình Kiên giật lấy đã trở về nằm trên người cô.
…..
Lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế thành phố Hà Dương, đã là giữa trưa 12 giờ.
Mùa đông đã rất gần rồi.
Lúc xuống máy bay, Hạ Diệp Chi nắm chặt quần áo trên người mình.
Lưu Chiến Hằng và Ly cũng đi ra cùng với bọn họ, cũng đi về phía giống bọn họ luôn, đều là đến bãi đỗ xe.
Hai bên không ai nói với ai lời nào.
Cả đường đi Mạc Đình Kiên đều ôm chặt lấy Hạ Diệp Chi, đến bãi đỗ xe thì anh thẳng tay nhét cô vào xe ngồi.
Sau khi hai người giành chăn qua lại trên máy bay đến giờ, cũng không có nói tiếng nào.
Xe hơi đi thẳng đến biệt thự của Mạc Đình Kiên.
Tính thử ngày, thời gian Hạ Diệp Chi đến nước M cũng không lâu. Nhưng khi cô về lại đây, lại có cảm giác như đã ngàn năm xa cách.
Cô và Mạc Đình Kiên vẫn người trước người sau đi vào nhà.
Vẫn là đám người làm và vệ sĩ quen thuộc.
“ Cậu chủ, mợ chủ!”
Người làm và vệ sĩ đứng trước cửa nghênh đón bọn họ.
Hạ Diệp Chi đi vào đại sảnh biệt thự, ngó nghiêng khắp nơi, tìm kiếm Mạc Hạ.
Nhưng, cô tìm một vòng rồi cũng không thấy bóng dáng Mạc Hạ đâu.
Hạ Diệp Chi hỏi anh : “ Hạ Hạ đâu?”
“ Anh cho người để lại DNA của Hạ Hạ ở nơi xảy ra vụ cháy rồi, cho nên không thể nào để nó ở lại thành phố Hà Dương nữa.” Mạc Đình Kiên vừa nói, vừa đi lên lầu.
Lưu Chiến Hằng là một người tự tin, sau khi hắn điều tra ra DNA của Hạ Hạ trong đám cháy, tưởng rằng Mạc Hạ đã chết thật rồi, cho nên mới thôi miên Hạ Diệp Chi.
Nhưng cái DNA vốn là do Mạc Đình Kiên cố ý cho người làm.
Hạ Diệp Chi đi theo lên lầu, cô chạy tới trước mặt Mạc Đình Kiên, chặn đường anh : “ Vậy anh đưa con bé đi đâu rồi?”
Mạc Đình Kiên dừng bước, cúi mắt xuống nhìn cô : “ Một nơi mà em sẽ không đoán ra được.”
“ Em muốn gặp con bé.” Cô rất muốn gặp Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên hơi nhướng mày lên : “ Được.”
Tuy Mạc Đình Kiên đã đồng ý đưa Hạ Diệp Chi đi gặp Mạc Hạ, nhưng mới sáng sớm ngày hôm sau, anh đã đến công ty rồi.
Anh rời thành phố Hà Dương lâu như vậy, nên ở công ty còn một đống việc đang chất đống cần anh xử lý.
Hạ Diệp Chi liên lạc cho Tần Thủy San.
Câu đầu tiên khi Tần Thủy San gặp cô là : “ Cô còn biết đường quay về sao?” Loading...
Câu thứ hai chính là : “ Trước năm mới có thể nộp cho tôi bản thảo thứ nhất được không?”
“ Chắc là nộp không được rồi.” Hạ Diệp Chi nói xong, liền nhìn thấy Tần Thủy San trừng to hai mắt nhìn cô, cô cười cười nói thêm một câu : “ Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“ Cô tốt nhất nên nộp bản thảo thứ nhất cho tôi trước năm mới.” Trong công việc, Tần Thủy San là một người vô cùng nghiêm túc, chứ nếu như đổi lại là một người bình thường khác, cô cũng không cần phải thôi thúc giục giã như vậy.
Nhưng ai kêu kịch bản của Hạ Diệp Chi tốt, hơn nữa cô lại có thân phận không bình thường vậy chứ?
“ Cô đi nước M làm gì? Trước đây có thời gian còn có tin tức nói rằng Mạc Đình Kiên xảy ra tai nạn xe ở nước M, cô đừng nói với tôi, cô đi nước M, Mạc Đình Kiên cũng đi nước M chỉ là trùng hợp đó?”
Tần Thủy San khuấy khuấy ly cà phê trước mặt mình, cô chếch đầu lên nhìn Hạ Diệp Chi, đáy mắt lóe lên vẻ hiểu rõ.
Hạ Diệp Chi không trả lời mà hỏi ngược lại : “ Cô thấy sao?”
Tần Thủy San “ xì” lên một tiếng : “ Cô thấy vui không? Mỗi lần hỏi cô chuyện này, cô chỉ qua loa cho qua, không thể thẳng thắn một chút được à?”
“ Thẳng thắn một chút?” Hạ Diệp Chi cười mỉm, đáp : “ Vậy cô nói xem, cô và cái người diễn viên tên Hứa Mộ Hàn kia rốt cuộc là có chuyện gì? Ô, còn có Mạc Ân Nhã nữa, tối rất hứng thú với mối quan hệ giữa ba người các người a.”
Sắc mặt của Tần Thủy San cứng lại : “Cô có tin tôi hất thẳng ly cà phê này vô mặt cô không?”
Hạ Diệp Chi tiếp tục cười, vươn tay cầm lấy cái muỗng gõ gõ miệng ly cà phê ở trước mặt mình, giọng nói cô vô cùng ôn hòa : “ Cô có cà phê, tôi cũng có a.”
Tần Thủy San nhất thời không biết nói gì, cười giễu một cái rồi nói : “ Thật ra có lúc tôi cũng cảm thấy, những chuyện xảy ra với mình còn đặc sắc hơn kịch bản mà cô viết nữa.”
Hạ Diệp Chi không trả lời.
Cô và Tần Thủy San chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng Tần Thủy San cũng quá là nhiều chuyện đi, toàn là muốn bới móc chuyện của cô và Mạc Đình Kiên.
…..
Trong mấy ngày mới về tới thành phố Hà Dương, Mạc Đình Kiên ngày nào cũng tới công ty, Hạ Diệp Chi thì tới phòng làm việc của Tần Thủy San.
Còn Lưu Chiến Hằng thì nhận lời làm giáo sư tâm lý học ở trường đại học.
Từ khi Hạ Diệp Chi quen biết Lưu Chiến Hằng cho tới bây giờ, thân phận của anh ta cũng thay đi đổi lại nhiều lần.
Cố vấn tâm lý cho đội cảnh sát, bác sĩ phòng khám tâm lý, đầu bếp, bây giờ còn là giáo sư tâm lý học ở trường đại học.
Hôm nay, Hạ Diệp Chi cố ý rời khỏi phòng làm việc thật sớm để đi gặp Lưu Chiến Hằng.
Tuy Mạc Đình Kiên không đồng ý cho cô dấn thân vào nguy hiểm, nhưng anh cũng không có hạn chế sự tự do của cô.
Cô và Lưu Chiến Hằng hẹn nhau ở một nhà hàng gần trường đại học.
Lịch Chiến Hằng hỏi cô : “ Gần đây em ở chung với Mạc Đình Kiên?”
“ Chỉ có thể nói là ở trong căn biệt thự của anh ta mà thôi, mấy ngày hôm nay cũng không có thấy qua bóng dáng anh ta đâu.” Sắc mặt của Hạ Diệp Chi lười biếng nhìn hắn một cái.
“ Cũng tốt, với tính khí của em, nếu như anh ta ngày ngày đều ở nhà, e rằng em sẽ kích động mà làm lỡ việc.”Ngữ khí của Lưu Chiến Hằng dường như rất bình thường, nhưng vẻ ác độc được giấu dưới đáy mắt anh ta, cũng không thể nào qua được mắt của cô.
Sau khi bạn nhìn thấy lòng lang dạ sói của một người, điều đó sẽ để lại một cái bóng trong lòng bạn, cho nên mắt bạn sẽ tự nhiên lúc nào cũng nhìn thấu được lòng nham hiểm của người đó.
Hạ Diệp Chi thu lại biểu tình trên gương mặt, cười lạnh một tiếng, ném chiếc muỗng trong tay đi : “ Bây giờ tôi không muốn ở trong biệt thự của Mạc Đình Kiên một chút nào nữa, chỉ cần ở nhà anh ta thêm một phút nữa, tôi, tôi nghĩ đến Hạ Hạ, cả người đều sẽ khó chịu đến phát điên.”
Cô nói xong, đáy mắt đều hiện lên vẻ thù hận.
Vẻ thù hận là có thật, nhưng không phải là với Mạc Đình Kiên, mà là Lưu Chiến Hằng.