Hạ Diệp Chi vừa dứt lời liền thấy biểu cảm trên mặt Ly đã thay đổi, dù chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Hạ Diệp Chi bắt được.
Xem ra cô đoán không sai, Ly rất thích Lưu Chiến Thiên.
Ly phì cười, nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì nữa! Cô cứ làm đúng bổn phận của mình đi!”
“Làm đúng bổn phận?” Hạ Diệp Chi đi vòng qua bàn làm việc của Lưu Chiến Thiên, đi tới trước mặt Ly, ung dung hỏi lại: “Cô Ly, cô nói xem, với thân phận của một con tin như tôi thì tôi phải làm đúng bổn phận như thế nào?”
Hai tiếng “Cô Ly” nghe mới mỉa mai làm sao.
Chiều cao của Ly cũng tương đương với Hạ Diệp Chi, hai người đứng đối diện, bốn mắt nhìn nhau, âm thầm phân cao thấp.
Một lát sau, Ly là người đầu tiên rời mắt đi, cô ta không nói tiếng nào liền bỏ đi.
Hạ Diệp Chi đứng sau lưng cô ta, cố ý giả bộ tốt bụng cất giọng hỏi: “Cô Ly này, Lưu Chiến Thiên biết cô thích anh ta không? Có cần tôi giúp cô nói cho anh ta biết không?”
Ly đã đi đến bậc cửa, đột nhiên quay đầu, dáng vẻ hung dữ hét lên: “Hạ Diệp Chi!”
Giọng điệu của Ly tràn ngập sự uy hiếp.
Nhưng Hạ Diệp Chi là ai chứ?
Cô dù gì cũng từng bị Mạc Đình Kiên uy hiếp nên làm gì có chuyện sợ Ly.
Là người ai cũng có nhược điểm, và nhược điểm của Ly chính là việc cô ta thích Lưu Chiến Thiên nhưng không dám cho Lưu Chiến Thiên biết.
Hạ Diệp Chi cảm thấy chuyện này rất thú vị.
“Không gọi là cô Hạ nữa sao? Có phải cậu chủ nhà cô đã dặn dò phải lịch sự với tôi phải không?” Hạ Diệp Chi nhếch môi cười, được đằng chân lân đằng đầu: “Thái độ của cô rõ ràng là chẳng lịch sự chút nào hết.”
Sắc mặt Ly thay đổi liên tục, cuối cùng mới khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày.
“Cô Hạ, vừa rồi là tôi sai, mong cô đừng để bụng.”
Cô ta hơi cúi đầu, lời nói mặc dù cung kính, nhưng giọng điệu không cung kính một chút nào.
Quả là một người phụ nữ cứng rắn.
Nói xong, cô ta cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của Hạ Diệp Chi, cứ thế mà bỏ đi.
Chờ cô ta đi khuất, Hạ Diệp Chi mới cười một cách ẩn ý.
Vừa rồi Ly không hề hỏi cô lấy di động của Lưu Chiến Thiên làm gì, xem ra là rất nôn nóng.
Trên đời này chẳng có ai là hoàn hảo cả, đã là con người đều sẽ có nhược điểm.
Chỉ cần có nhược điểm, thì sẽ có cách đối phó thôi.
Hạ Diệp Chi quay lại quan sát phòng làm việc của Lưu Chiến Thiên một lược rồi sa sầm mặt, cau mày bỏ đi.
Bước chân hơi nặng nề.
Cô vừa nhập số cuối cùng trong dãy mật khẩu điện thoại của Lưu Chiến Thiên, rồi ấn vào nút mở khóa.
Trong khoảnh khắc màn hình khóa chuyển, rõ rang cô nhìn thấy màn hình chính!
Nói cách khác, mật khẩu mà cô vừa trộm được là đúng, mở được điện thoại của Lưu Chiến Thiên!
Mật khẩu điện thoại của Lưu Chiến Hằng có thể mở được điện thoại của Lưu Chiến Thiên.
Rốt cuộc thì chuyện này phải dùng thần giao cách cảm của hai anh em sinh đôi để giải thích hay phải nói rằng… Lưu Chiến Thiên chính là Lưu Chiến Hằng đây?
*
Một khi hạt giống của sự nghi ngờ được gieo vào lòng, nó sẽ vô thức bén rễ và nảy mầm để rồi sinh sôi nảy nở.
Kể từ khi Hạ Diệp Chi dùng mật khẩu của Lưu Chiến Hằng để mở điện thoại của Lưu Chiến Thiên thì cô càng ngày càng để ý chặt chẽ tới nhất cử nhất động của Lưu Chiến Thiên.
Cô muốn dựa vào hành động của anh ta để tìm chút manh mối xác định liệu anh ta có đúng là Lưu Chiến Hằng hay không.
Những ngày kế tiếp, Hạ Diệp Chi đều quan sát tỉ mỉ Lưu Chiến Thiên.
Cô cũng chẳng sợ bị Lưu Chiến Thiên nghi ngờ, bởi bây giờ cô là con tin, nên trong lòng hẳn phải có rất nhiều nghi vấn, vì vậy quan sát Lưu Chiến Thiên, muốn dò la chút tin tức từ anh ta cũng là chuyện rất bình thường.
“Cô còn nhìn tôi như vậy thì tôi sẽ cho rằng cô có tình ý với tôi đấy.”
Khi Lưu Chiến Thiên nói chuyện, Hạ Diệp Chi vẫn đang quan sát nên anh ta đột ngột lên tiếng Hạ Diệp Chi sửng sốt một lúc mới phản ứng lại.
Hạ Diệp Chi liền thuận ý nói theo: “Nói thử xem là tình ý gì?”
“Ví dụ như…” Lưu Chiến Thiên khựng lại một chút, cười khẩy rồi chầm chậm buông lời: “Thay người yêu như thay áo.”
Hạ Diệp Chi vân vê khóe môi rồi nhấn nhá từng chữ: “Không ngờ anh lại là một kẻ tự luyến.”
Loading...
Rõ ràng có sự mỉa mai trong lời nói của Hạ Diệp Chi nhưng Lưu Chiến Thiên lại làm như không nhận ra, nghiêm túc hỏi cô: “Tại sao cô thích Mạc Đình Kiên?”
Lưu Chiến Thiên bị gì vậy?
Định nói chuyện tình cảm với cô thật sao?
Hạ Diệp Chi hỏi ngược lại Lưu Chiến Thiên: “Anh cảm thấy tại sao tôi thích anh ấy?”
Lưu Chiến Thiên bị cô hỏi ngược lại như vậy thì cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời: “Tôi nghĩ là cô không hề thích anh ta mà chỉ thương hại và bị khuất phục trước thế lực của anh ta.”
Biểu cảm cười cợt trên mặt Hạ Diệp Chi biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng: “Chưa từng yêu thì làm sao hiểu được tình yêu chứ?”
“Chuyện đó chẳng quan trọng, quan trọng là…, tôi biết Mạc Đình Kiên không hợp với cô.”
Lúc này hai người đang ngồi đối diện nhau, Lưu Chiến Thiên khẽ chồm về phía trước trong lúc nói chuyện nên khoảng cách với Hạ Diệp Chi lại càng gần hơn.
Điều này khiến cho Hạ Diệp Chi nảy sinh cảm giác tởm lợm.
Sau khi Lưu Chiến Thiên nói những lời này, cô lại càng cảm thấy ghê tởm anh ta.
“Anh nghĩ anh là ai? Anh nói tôi và Mạc Đình Kiên không hợp nhau thì chúng tôi không hợp sao?” Hạ Diệp Chi trừng mắt với anh ta, trong đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường.
Lưu Chiến Thiên không những không bị những lời nói của cô chọc giận mà ngược lại còn trở nên dịu dàng hơn.
“Diệp Chi, tôi vì muốn tốt cho cô thôi.”
Hai tiếng “Diệp Chi” vừa dịu dàng vang lên, Hạ Diệp Chi liền cảm thấy như thể một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu mình đang bị kéo căng ra.
Đây là giọng nói của Lưu Chiến Hằng, là giọng nói của Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Thiên rốt cuộc muốn làm gì!
Lưu Chiến Thiên hài lòng nhìn Hạ Diệp Chi sắc mặt thay đổi, rồi mỉm cười bưng bình trà trước mặt lên rót cho cô.
Hạ Diệp Chi là một người phụ nữ thoạt trông thì có vẻ yếu đuối, nhưng lại rất khó kiểm soát.
Có thể nhìn thấy cô giật mình khiến Lưu Chiến Thiên cảm thấy rất mãn nguyện.
“Kể từ lúc mở được điện thoại của tôi, mấy ngày này cô vẫn luôn thử thăm dò tôi, xin hỏi đã có kết quả gì chưa? Cô cảm thấy người đang ngồi trước mặt cô là Lưu Chiến Thiên hay là Lưu Chiến Hằng?”
Lưu Chiến Thiên nhìn chằm chằm cô, hai mắt u ám, như đang ẩn chứa cả một bầu không khí ảm đạm.
Ánh mắt này khá giống Mạc Đình Kiên nhưng so với ánh mắt của Mạc Đình Kiên thì anh ta khiến người khác cực kỳ kinh tởm.
“Ly nói cho anh biết sao?” Cô cho rằng, hôm đó cô đã vạch trần chuyện Ly thích Lưu Chiến Thiên thì Ly sẽ không nói cho anh ta biết.
“Ly?” Đáy mắt của Lưu Chiến Thiên xẹt qua một tia cười: “Xem ra việc cài đặt camera trong phòng làm việc của tôi rất kín kẽ nên đến bây giờ cô vẫn chưa phát hiện.”
Thì ra là thế!
Khi ấy cô thấy bên ngoài phòng làm việc của Lưu Chiến Thiên không có camera nên mất cảnh giác, nhưng không ngờ, anh ta lại trang bị camera trong phòng làm việc.
Hạ Diệp Chi nghiến răng, nếu Lưu Chiến Thiên đã biết chuyện thì cô sẽ dứt khoát hỏi thẳng anh ta luôn: “Rốt cuộc anh là ai? Lưu Chiến Thiên hay Lưu Chiến Hằng?”