Hạ Diệp Chi trở tay nắm lấy tay Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô, giọng nói khác với vẻ mặt của anh bây giờ, trong trầm thấp mang theo dịu dàng: “Sao vậy?”
Anh thật sự không giống với trước đây, mơ hồ mang chút dáng vẻ của Mạc Đình Kiên ba năm trước.
Mặc dù tâm trạng không tốt, nhưng lúc đối mặt với cô, cũng sẽ kiềm chế tâm trạng của mình.
Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Anh định làm thế nào?”
Mạc Đình Kiên thả chậm bước chân phối hợp với bước chân của cô, cong cong môi nhưng không thấy ý cười: “Không làm gì cả, ông ta ở trong nhà cổ ba năm, anh dẫn ông ta ra ngoài gặp người.”
Sao Hạ Diệp Chi có thể không hiểu, Mạc Đình Kiên là đang muốn hành hạ Mạc Đình Phong.
Chuyện Mạc Đình Phong càng không muốn làm, Mạc Đình Kiên càng phải làm.
. . . . . .
Năng lực thực hiện của Mạc Đình Kiên rất mạnh.
Ngày hôm sau sau khi gặp Mạc Đình Phong xong, Mạc Đình Kiên kêu người thả ra tin tức muốn tổ chức tiệc tối.
Nơi tổ chức tiệc tối chính là một khách sạn bảy sao, cũng là khách sạn Mạc Đình Phong thường tới trước kia.
Tiệc tối trước đây anh kêu Hạ Diệp Chi đến tham gia, đúng lúc cũng ở khách sạn này.
Thời Dũng vừa nghe Mạc Đình Kiên nói muốn tổ chức tiệc tối, vẻ mặt tràn đầy u sầu hỏi: “Cậu chủ, sao cậu chủ đột nhiên muốn tổ chức tiệc tối thế ạ?”
Anh ta còn nhớ rõ lần trước Mạc Đình Kiên nói muốn tổ chức tiệc tối, Mạc Đình Kiên nhất thời hứng thú muốn chuẩn bị tiệc tối, kết quả tiệc còn chưa bắt đầu, Mạc Đình Kiên đã đi tìm Hạ Diệp Chi rồi.
Cuối cùng vẫn là Thời Dũng ở lại khắc phục hậu quả, vừa là chuyện tiệc tối, vừa phải xử lý chuyện công ty, mấy ngày đó bận rộn đến chân không chạm đất, đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng Thời Dũng.
Lần này Mạc Đình Kiên lại nhất thời muốn tổ chức tiệc tối, đương nhiên Thời Dũng phải hỏi cho rõ trước.
Mạc Đình Kiên nghe thế, híp mắt lại, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn về phía Thời Dũng.
Trong lòng Thời Dũng biết mình hỏi như vậy có chút dư thừa, sắc mặt khẽ đổi mở miệng: “Tôi chỉ muốn . . . . .”
Đúng lúc này Mạc Đình Kiên lại cười lạnh cắt ngang câu nói của anh ta: “Mạc Đình Phong buồn bực trong nhà cổ ba năm, tôi là con trai duy nhất của ông ta, tôi muốn tổ chức một bữa tiệc dẫn ông ta ra ngoài xem náo nhiệt một chút, cậu cảm thấy thế nào?”
Hai chữ “duy nhất” này, Mạc Đình Kiên cố ý cao giọng hơn, giọng điệu của anh nhẹ nhàng chậm rãi, nghe vào càng thêm mấy phần âm u.
Thời Dũng căng da đầu, rùng mình một cái.
“Tôi cảm thấy. . . . . . rất tốt.”
“Đi đi.” Mạc Đình Kiên khẽ nâng tay, ý bảo anh ta đi làm việc.
Thời Dũng vội vàng xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa lau mồ hôi lạnh chảy ra trên trán.
Cậu chủ lúc thì mất trí nhớ lúc thì khôi phục trí nhớ, cả người trở nên có chút kỳ lạ, càng ngày càng khó đoán.
Sau khi Thời Dũng rời khỏi đây, Mạc Đình Kiên tựa lưng vào ghế ngồi, rất lâu không nhúc nhích.
Thời gian bữa tiệc được quyết định vào tối thứ sáu.
Hạ Diệp Chi đi ra ngoài nói chuyện kịch bản với Tần Thủy San, sau khi nói chuyện xong, Tần Thủy San cũng nhắc tới chuyện tiệc tối.
Tần Thủy San hỏi cô: “Cô có nhận được thiệp mời dự tiệc tối không?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Không có.”
Hôm đó sau khi rời khỏi nhà cổ, Hạ Diệp Chi có thể mơ hồ nhìn ra suy nghĩ của Mạc Đình Kiên, nhưng cô cũng không hỏi kỹ.
Hai ngày nay Mạc Đình Kiên làm việc bận rộn, cô vội vàng viết kịch bản, tuy hai người ở chung sớm chiều, nhưng cũng không nói chuyện với nhau nhiều lắm.
Cô và Mạc Đình Kiên ở chung rất hài hòa, cô vốn nghĩ sau hôm đó, Mạc Đình Kiên sẽ ồn ào muốn vào phòng ngủ với cô, nhưng Mạc Đình Kiên không làm thế.
Cô có chút không đoán ra suy nghĩ trong lòng Mạc Đình Kiên.
Cho dù Mạc Đình Kiên có suy nghĩ gì với cô, hay một chút suy nghĩ về mấy chuyện Mạc Đình Kiên muốn làm gần đây, Hạ Diệp Chi đều có chút đoán không ra.
Cô không hỏi, đương nhiên Mạc Đình Kiên sẽ không nói với cô.
Trong chuyện này, anh chưa bao giờ là một người chủ động.
Muốn đợi anh mở miệng, chắc chắn không thể nào
Nghĩ đến đây, Hạ Diệp Chi bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng Tần Thủy San lại hiểu lầm, cho rằng Hạ Diệp Chi không nhận được thiệp mời nên mất mát.
Tần Thủy San trừng mắt nhìn cô, an ủi cười cười: “Không sao cả, tôi có thiệp mời tiệc tối, tôi có thể dẫn cô theo!”
Hạ Diệp Chi giật giật khóe miệng, trong chốc lát có chút không biết nói gì, cô có thể hiện mình muốn đi lắm sao?
Thật ra cô cũng không muốn đi.
Loading...
“Nhìn tôi rất giống muốn tham gia tiệc tối sao?” Hạ Diệp Chi tức giận nhìn về phía Tần Thủy San.
Tần Thủy San gật gật đầu: “Giống.”
Hạ Diệp Chi giận quá hóa cười: “Cô nói sao cũng được.”
Nội dung hôm nay hai người cũng thảo luận tàm tạm rồi, cho nên Hạ Diệp Chi định đi về.
Lúc đi ra khỏi phòng làm việc của Tần Thủy San, Hạ Diệp Chi nhìn nhìn giờ, mới bốn giờ.
Bởi vì hôm nay cô có việc, nên cô để Mạc Đình Kiên mang Mạc Hạ đến công ty, Mạc Hạ ở trong công ty cũng không có gì chơi, dù sao bây giờ cô cũng không có việc gì, không bằng đến đón Mạc Hạ về nhà trước.
Hạ Diệp Chi ngồi vào xe, gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Điện thoại vừa được nhận đã nghe thấy giọng nói trẻ con của Mạc Hạ: “Mẹ!”
Trên mặt Hạ Diệp Chi theo bản năng lộ ra ý cười: “Hạ Hạ.”
Mạc Hạ ở tuổi này, cũng không quá tập trung chú ý một chuyện gì đó, cô bé gọi Hạ Diệp Chi một tiếng lại quay đầu làm chuyện khác.
Sau khi đầu bên kia điện thoại truyền đến một trận tiếng sột soạt lộp cộp, Hạ Diệp Chi chợt nghe thấy tiếng trách mắng của Mạc Đình Kiên vang lên ở đầu bên kia.
“Nhặt lên.”
Sau đó là giọng nói bất mãn của Mạc Hạ: “Con không muốn. . . . . .”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, Hạ Diệp Chi đoán là Mạc Đình Kiên lại đang thực hiện ánh mắt uy hiếp với con gái của anh .
Bởi vì giây tiếp theo, trong điện thoại truyền đến tiếng nói giống như thỏa hiệp của tiểu đại nhân Mạc Hạ: “Được rồi.”
“Sao vậy?”
Hạ Diệp Chi vẫn luôn nghiêng lỗ tai nghe tiếng động bên kia, mãi đến khi trong điện thoại truyền đến giọng nói rõ ràng của Mạc Đình Kiên, cô mới khẽ sửng sốt rồi nói: “Em làm việc xong rồi, em muốn tới đón Mạc Hạ về.”
“Ừ.”
Mạc Đình Kiên cũng không nhiều lời, lập tức cúp điện thoại.
Lúc Hạ Diệp Chi lái xe qua đó, Thời Dũng cũng đã dẫn Mạc Hạ ra ngoài.
Thời Dũng là một người rất cẩn thận, anh ta dẫn Mạc Hạ đứng ở một nơi không thu hút ánh nhìn đợi Hạ Diệp Chi.
Mạc Hạ vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi đã bước chân ngắn nhỏ vội vàng chạy về phía cô: “Mẹ!”
Hạ Diệp Chi đón lấy cô bé, ngẩng đầu nhìn về phía Thời Dũng.
“Mợ chủ.” Thời Dũng đến gần, khẽ gật đầu với cô, sau đó lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Hạ Diệp Chi: “Có chuyện muốn nhờ mợ chủ một chút.”
Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua thiệp mời trong tay anh ta, hỏi: “Chuyện gì?”
“Phiền mợ chủ đưa thiệp mời này cho ngài Lưu Chiến Hằng.” Giọng điệu của Thời Dũng cực kỳ chân thành, giống như anh ta thật sự đang xin Hạ Diệp Chi giúp mình một chuyện vậy.
Trong lòng Hạ Diệp Chi giống như gương sáng, loại chuyện này, nếu không phải ý của Mạc Đình Kiên, sao Thời Dũng có thể tìm cô giúp được.
Thời Dũng là một người rất có chừng mực, đều cực kỳ cung kính với cô và Mạc Đình Kiên, hiệu suất làm việc của anh ta lại cao, loại chuyện gửi thiệp mời thế này cũng không khó khăn gì, nếu không phải Mạc Đình Kiên bày mưu đặt kế, sao Thời Dũng có thể tìm cô giúp được?
Nói theo cách khác, không có Mạc Đình Kiên bày mưu đặt kế, Thời Dũng cũng không dám nhờ cô làm loại chuyện nhỏ này.