Nói mới biết, Cố Tri Dân cũng là lần đầu tiên đến văn phòng của Mạc Đình Kiên.
Anh ta tò mò nhìn nhìn chỗ này, sờ sờ chỗ kia, sau đó nói: “Phong cách trang trí ở chỗ này cũng không khác văn phòng của cậu ở Thịnh Hải lắm nhỉ.”
“Có việc mau nói.” Mạc Đình Kiên đi tới sau bàn làm việc ngồi xuống, giọng nói rất lạnh nhạt.
Lúc này Cố Tri Dân mới xoay người, đi đến trước bàn làm việc của Mạc Đình Kiên, hai tay chống lên trên bàn làm việc, nhìn vào mắt anh nói: “Đình Kiên, có phải cậu đã khôi phục trí nhớ rồi đúng không?”
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên vẫn không có thay đổi gì nhiều giống y như trước.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Mạc Đình Kiên mới lên tiếng: “Cậu cảm thấy sao?”
“Ngày đó ở Kim Hải, cậu ghét bỏ tôi tặng quà gặp mặt cho Hạ Hạ là một rương tiền mặt, trước kia cậu cũng đều ghét bỏ tôi như vậy nhưng vẫn không ngừng bóc lột tôi. . . . . .”
Cố Tri Dân nói xong, lại nhịn không được bắt đầu oán giận.
Mạc Đình Kiên lặp lại một từ trong câu nói của anh ta: “Bóc lột?”
Cố Tri Dân thay đổi sắc mặt, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Không. . . . . . Không phải bóc lột, là bảo vệ. . . . . .”
Mạc Đình Kiên hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.
“Cậu thật sự khôi phục trí nhớ à.” Cố Tri Dân thiếu chút nữa khóc lên: “Mẹ nó tôi làm phiền cậu ba năm, vậy mà cậu một chút phản ứng cũng không có, bây giờ cậu chỉ mới ở cùng với Diệp Chi chưa được bao lâu mà đã khôi phục trí nhớ rồi, cậu cứ tùy ý như vậy mà được sao?”
Cố Tri Dân nói đến chua xót, nhưng Mạc Đình Kiên lại hoàn toàn thờ ơ: “Cậu và cô Thẩm có quan hệ gì?”
“Tôi và Thẩm Tiểu Lệ có quan hệ gì, cậu còn không biết sao?”
“Tạm thời không nhớ ra.” Mạc Đình Kiên nói.
Cố Tri Dân sửng sốt một chút, hỏi: “Tình trạng của cậu là thế nào vậy?”
Mạc Đình Kiên giải thích đơn giản: “Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài hình ảnh.”
“Tại sao có thể như vậy?” Trước đây lúc ở Kim Hải, anh ta cảm thấy Mạc Đình Kiên đã khôi phục trí nhớ, nhưng không nghĩ tới chính là tình trạng như vậy.
“Không biết.” Mạc Đình Kiên nói đúng sự thật.
“Vậy Diệp Chi thì sao? Lúc ấy hai người xảy ra chuyện cùng lúc, cô ấy có khôi phục chút trí nhớ nào không?”
“Lúc đó cô ấy bị thương nặng hơn tôi, bây giờ vẫn không có dấu hiệu sẽ khôi phục trí nhớ, bác sĩ nói khả năng cô ấy khôi phục trí nhớ rất thấp.” Mạc Đình Kiên nói đến cậu sau, giọng nói cũng hơi trầm xuống.
Nói đến chuyện năm đó, vẻ mặt của Cố Tri Dân lập tức trở nên nặng nề.
“Lúc ấy khi cậu gặp chuyện ở đảo nhỏ, Mạc Cẩm Vân dẫn người đi cứu cậu, cuối cùng mang cậu đi, sau đó lúc tôi đuổi tới cũng không có tìm được Diệp Chi, Mạc Cẩm Vân cũng không cho bọn tôi gặp câu.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy thì lập tức nâng mắt lên, vẻ mặt khó đoán: “Cô ta không cứu Hạ Diệp Chi?”
“Cô ta vẫn luôn muốn dán cậu lại với Tô Miên, sao có thể cứu Hạ Diệp Chi được, độc nhất là lòng dạ phụ nữ mà.” Cố Tri Dân thấy sắc mặt Mạc Đình Kiên không đúng, lời vốn muốn nói cũng không nói ra nữa.
Trong ba năm này, anh ta và Thẩm Lệ đều nghĩ Hạ Diệp Chi đã mất rồi.
Mạc Đình Kiên lại mất trí nhớ, hoàn toàn tin tưởng lời nói của Mạc Cẩm Vân, cũng quên mất Hạ Diệp Chi.
Cố Tri Dân cũng không nhịn được có chút xấu hổ: “Ba năm này bọn tôi đều nghĩ, có lẽ cuộc đời này cứ như vậy rồi, nhưng không ngờ Diệp Chi còn sống, cậu còn đang từ từ khôi phục trí nhớ, tất cả đều phát triển theo hướng tốt. . . . . .”
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên không có gì thay đổi, cũng không biết có nghe thấy Cố Tri Dân nói gì hay không.
Anh lại hỏi Cố Tri Dân một chuyện khác: “Năm đó Mạc Cẩm Vân mang tôi tới nước M điều trị, cậu có biết là bệnh viện nào không?”
Cố Tri Dân nghĩ nghĩ rồi nói: “Không biết, lúc đó cô ta tạm thời mang cậu đến Hoa Kỳ, lúc đó bọn tôi còn đang vội vàng tìm kiếm Diệp Chi, hoàn toàn không có chú ý tới chuyện này.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy thì rũ mắt xuống, vẫn luôn không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Cố Tri Dân khó hiểu hỏi anh: “Sao vậy?”
Mạc Đình Kiên vươn tay mở một tài liệu ra: “Có lẽ Thịnh Hải còn nhiều chuyện phải làm đúng không.”
Cố Tri Dân sờ sờ mũi, Mạc Đình Kiên là đang đuổi anh ta đi .
Trước khi đi, Cố Tri Dân không quên nói: “Tôi về Thịnh Hải trước, lát nữa cùng đến Kim Hải uống rượu.”
Mạc Đình Kiên chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Không đi, trong nhà có trẻ con.”
Cố Tri Dân co rút khóe miệng, một người không có con là anh ta cảm thấy mình vừa bị vả mặt.
Anh ta nghĩ nghĩ, lại nói: “Vậy tôi đến nhà cậu uống rượu?”
Tuổi của Cố Tri Dân xấp xỉ lớn hơn Mạc Đình Kiên, nhưng tính cách lại khác biệt một chút.
Lúc này, anh ta đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn Mạc Đình Kiên, thoạt nhìn có chút lo lắng.
“Ừm.” Mạc Đình Kiên giống như chợt nhớ ra gì đó, còn nói thêm: “Có thể gọi cô Thẩm theo.”
Cố Tri Dân vui vẻ đến vỗ mạnh lên đùi: “Được! Tôi sẽ tự mang rượu đến!”
. . . . . .
Trong phòng khách.
Hạ Diệp Chi đang ngồi trên sofa xem hoạt hình với Mạc Hạ.
Loading...
Ngày hôm qua cô đã nói sẽ xem hoạt hình với Mạc Hạ, đương nhiên không thể nuốt lời.
Cô ôm trong tay một cái máy tính cứng nhắc, phía trên là giao diện tìm kiếm《 Mất Thành 》.
Chỉ tùy tiện tìm một cái, đã có mấy nghìn mấy vạn thông tin.
Cũng đủ để chứng minh, lúc ấy khi《 Mất Thành 》 được ra mắt đã có bao nhiêu hot.
Mức thảo luận và độ hot đều rất cao.
Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ xem đến say mê, chợt liếc mắt qua nhìn thấy có một giúp việc đang vội vàng đi vào từ bên ngoài.
Giúp việc nữ vội vàng đi đến bên cạnh Hạ Diệp Chi, không đợi cô ta mở miệng, Hạ Diệp Chi đã lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Nữ giúp việc vẻ mặt khó xử: “Cô Mạc đến đây.”
Cô Mạc?
Hạ Diệp Chi chỉ nghi ngờ trong chớp mắt, đã đoán ra được cô ta đang nói Mạc Cẩm Vân.
Cô đang muốn nói chuyện, đã thấy có người đi vào từ bên ngoài rồi.
Mạc Cẩm Vân cả người gọn gàng, mặc âu phục nữ sĩ màu trắng, quần áo cắt may khéo léo, đường cong được phác họa vừa đúng, khiến cho cô ta vốn đã có chút kiêu căng, bây giờ lại càng thêm vênh váo hung hăng.
Cô ta nhìn xung quanh một chút, sau đó dừng mắt trên người Hạ Diệp Chi.
Trong mắt cô ta xuất hiện ý lạnh, sau đó đi tới chỗ Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi chậm rãi đứng dậy, thấy giúp việc bên cạnh xoay người muốn rời khỏi, cô đoán là giúp việc muốn gọi điện thoại thông báo cho Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi lên tiếng ngăn lại: “Một chút việc nhỏ, không cần thông báo cho Mạc Đình Kiên.”
Ngày đó lúc ở nhà cổ của nhà họ Mạc, Hạ Diệp Chi đã nhìn ra Mạc Cẩm Vân hận cô tận xương tủy.
Hôm nay Mạc Cẩm Vân tìm tới cửa, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Mạc Cẩm Vân và Mạc Đình Kiên đều làm việc ở Mạc thị, Mạc Cẩm Vân muốn tìm Mạc Đình Kiên, trực tiếp tìm trong công ty là được rồi.
Mạc Cẩm Vân đến đây, đương nhiên là để tìm cô.
Giúp việc nghe Hạ Diệp Chi nói vậy thì có chút không biết làm sao
Hạ Diệp Chi thấy cô ta như vậy thì cũng không gò ép nữa: “Tùy cô.”
Lúc này giúp việc mới khẽ gật đầu, xoay người rời khỏi.
Mạc Cẩm Vân đã đi tới, ánh mắt lướt qua người Hạ Diệp Chi, sau đó dừng ở trên người Mạc Hạ: “Hạ Hạ.”
Hạ Diệp Chi đi qua, cầm lấy điều khiển từ xa ấn tạm dừng, dịu dàng nói: “Hạ Hạ, bác gọi con kìa.”
Mạc Hạ ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi chỉ chỉ phía Mạc Cẩm Vân.
Mạc Hạ nhìn theo ngón tay của Hạ Diệp Chi, lúc nhìn thấy Mạc Cẩm Vân thì vui vẻ nở nụ cười: “Bác.”
“Bác ôm một chút.” Mạc Cẩm Vân ngồi xổm trên mặt đất, dang tay với Mạc Hạ.