Khi đó Hạ Diệp Chi tỉnh dậy, cơ thể yếu ớt, kí ức như một khoảng mênh mông trống rỗng.
Loại khủng hoảng này không ai có thể hiểu thay cô.
Dưới tình cảnh này, nếu như có một người quan hệ mật thiết với cô xuất hiện, lại được mọi người công nhận, vậy thì, cô tự nhiên sẽ sinh ra ỷ lại đối với người đó, thậm chí là tin tưởng.
Lúc này, Lưu Chiến Hằng xuất hiện là đẹp nhất.
Nhưng, nếu như phân tích kĩ ra, cách nói này có chút khiên cưỡng.
Nhưng chuyện quan trọng lúc này là, Lưu Chiến Hằng phải nhanh chóng khỏe lại xuất viện, những chuyện khác để sau hãng tính.
Thế là, Hạ Diệp Chi gật đầu, hỏi hắn ta: “Còn uống canh nữa không?”
Lưu Chiến Hằng cười đưa bát cho cô: “Ư.”
Hạ Diệp Chi đón lấy bát, cúi xuống múc canh cho anh ta.
Vài sợi tóc của cô rũ xuống, cô liền vén vào sau tai, một động tác đơn giản như vậy khiến cả người cô càng thêm thanh nhã thoát tục.
Lưu Chiến Hằng thu hồi lại ánh mắt ổn định lại tinh thần.
Thật ra lúc đầu khi nói Hạ Diệp Chi là vị hôn thê của mình, cũng không có nguyên nhân phức tạp gì.
Nguyên nhân lúc đầu anh nói, chỉ là một nguyên nhân nhỏ, nguyên nhân chủ yếu là vì anh muốn thăm dò xem Hạ Diệp Chi có phải thực sự mất đi kí ức không.
Giờ đây có thể xác định Hạ Diệp Chi thực sự là mât trí nhớ rồi.
Hạ Diệp Chi múc canh đưa cho anh.
Lưu Chiến Hằng đón bát canh, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Còn khách sáo với em như vậy.”Hạ Diệp Chi ngồi xuống bên cạnh: “Chúng ta không phải là bạn bè, mà là vợ chồng sắp cưới, phải giúp đỡ lẫn nhau, đúng không?”
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, liền bật cười.
Hắn giơ tay che môi, như thể áp chế tiếng cười, khi cười đủ rồi, mới thấp giọng đáp: “Phải.”
“Buồn cười lắm à? Đưa trả bát canh cho em!” Hạ Diệp Chi định cướp lấy bát canh từ tay Lưu Chiến Hằng.Trên đầu giường Lưu Chiến Hằng vẫn còn ống truyền, nên động tác ở tay một chút cũng không dám sơ suất, anh giữ lấy tay của Hạ Diệp Chi: “Anh bây giờ đang là bệnh nhân.”
Hạ Diệp Chi lúc này mới thu hồi tay lại.Tuy cô mất trí nhớ, nhưng không phải là mất đi não.
Lưu Chiến Hằng có quá nhiều đáng ngờ, hiện không tiện hỏi nhiều
Khi cô là người thực vật, Lưu Chiến Hằng bên cạnh cô suốt 3 năm, nghĩ lại chắc cũng không phải người xấu.
Lưu Chiến Hằng uống xong canh, cô liền đem bát đi rửa.
Cô rửa bát xong đi ra, điện thoại đúng lúc reo lên.
Hạ Diệp Chi nhìn vào điện thoạt, phát hiện là số người lạ.
Tim cô đập lên một nhịp, đoán có thể là kết quả bên Mạc Đình Kiên đã có nên gọi điện đến cho cô.
Cô nhìn Lưu Chiến Hằng một cái.
Lưu Chiến Hằng đang bị chấn thương ở đầu , lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hạ Diệp Chi cầm điện thoại đi ra phòng bệnh mới nghe điện thoại: “Xin chào?”
Giây tiếp theo, âm thanh trầm thấp từ trong điện thoại vang lên.
“Hạ tiểu thư.”
Hạ Diệp Chi vừa nghe liền biết là âm thanh của Mạc Đình Kiên.
Giọng của Mạc Đình Kiên rất dễ nghe, là loại âm thanh trầm thấp, nghe rất gợi cảm.
Cô tưởng là đã có kết quả thì thời Dũng là người sẽ thông báo cho cô, cô không ngờ là Mạc Đình Kiên đích thân gọi điện cho cô.
Hạ Diệp Chi có chút thụ sủng nhược kinh, Mạc Đình Kiên là người mà luôn đem lại cho người khác cảm giác anh luôn ở trong tư thái của một người cao cao tại thượng.
Hạ Diệp Chi mím mím môi, hít một hơi sâu, nói: “Mạc tiên sinh, xin chào.”
“Đã có kết quả DNA, cô bây giờ đang ở đâu?”
Mạc Đình Kiên nói rất đơn giản rõ ràng, Hạ Diệp Chi đã quen với cách nói này của anh.
“Tôi đang ở bệnh viện….”Hạ Diệp Chi nói đến đây, liền mở hé cửa nhìn vào trong, nhìn thấy Lưu Chiễn Hằng vẫn nằm tư thế cũ, cô liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Ở bệnh viện làm gì?”
Không biết có phải là do Hạ Diệp Chi cảm giác sai hay không, cô cảm thấy giọng điệu của Mạc Đình Kiên có chút căng thẳng.
Hạ Diệp Chi không nghĩ nhiều, đáp: “Bạn tôi xảy ra chuyện, đang ở trong bệnh viện, anh đưa địa chỉ cho tôi, giờ tôi qua.”
Âm đang đầu bên kia điện thoại truyền đến dứt khoát, có chút cưỡng ép: “Địa chỉ của cô.”
Hạ Diệp Chi không muốn tranh với Mạc Đình Kiên chuyện này, liền nói địa chỉ cho anh.
Cô vừa nói xong, Mạc Đình Kiên lập tức cúp điện thoại. Loading...
Thật là…Một chút phong độ cũng không có.
Hạ Diệp Chi cứ nhìn vào màn hình điện thoại, hít sâu một hơi đem điện thoại cất vào trong túi.
Khi vào phòng bệnh, thấy Lưu Chiến Hằng đã mở mắt.
Tinh thần của anh ta không tốt cho lắm, vừa nãy nói chuyện với cô như dùng hết sức lực, giờ xem ra có chút mệt mỏi.Hạ Diệp Chi nhíu nhíu mày: “Em có chút chuyện ra ngoài một chuyến.”
Lưu Chiến Hằng mắt nhắm mắt mở, hiếm có hỏi thêm một câu: “Ai tìm em thế?”
Hạ Diệp Chi do dự nói: “Là….”
Lưu Chiến Hằng ngay lúc này cắt đứt lời cô: “Đi đi, đi sớm về sớm, chú ý an toàn, chuyện lần này không đơn giản như vậy, có thể là nhằm vào anh, cũng có thể là nhằm vào em.”
Giọng điệu hắn ta chầm chậm, nhưng nói ra lại khiến người khác không thể thả lỏng.
“Em biết rồi.” Hạ Diệp Chi gật gật đầu.
Sau đó quay người lấy điện thoại của Lưu Chiến Hằng ra, đặt vào nơi mà hắn ta với tay là có thể lấy được: “Có chuyện gì thì gọi điện cho em.”
Lưu Chiến Hằng dường như cười một chút: “Ừ.”
Lúc trước có cảnh sát đến hỏi, nhưng bỏi vì Lưu chiến Hằng vẫn đang trong phòng hồi sức, nên không nói gì nhiều.
Bây giờ Lưu Chiến Hằng khỏe nhiều rồi, cảnh sát có thể lại đến hỏi anh.
Cho dù là nhằm vào cô hay nhằm vào Lưu Chiến Hằng, chắc chắn là có âm mưu trước đó, sớm muộn gì cũng sẽ nhằm vào bọn họ……..
Hạ Diệp Chi trước khi đi vẫn đến tìm bác sĩ nói một tiếng, sau đó mới ra ngoài.
Cô vừa mới ra viện, đã nhìn thấy một chiếc xe dừng cách đó không xa.
Chiếc xe màu đen nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại rất đắt.
Hạ Diệp Chi trực tiếp qua đó.
Cô đang định mở cửa ghế sau ngồi thì lại phát hiện ra người lái xe không ai khác chính là Mạc Đình Kiên.Hạ Diệp Chi dừng tay, cúi xuống gọi một tiếng: “Mạc tiên sinh?”
“Lên xe.”
Mạc Đình Kiên tay kẹp điếu thuốc, đem thuốc dập tắt, cả người toát lên vẻ khoan khoái mị lực.
Khoan khoái nhưng lại nguy hiểm, sống như một con sư tử ngủ đông trong rừng.
Hạ Diệp Chi cảm thấy so sánh này vô cùng phù hợp, bởi vì khi cô nghe thấy Mạc Đình Kiên nói “lên xe”,trong vô thức cô liền phục tùng mệnh lệnh lên xe của anh.
Cô mở cửa hàng ghế lái ra, cô chắc chắn không dám ngồi sau sau coi Mạc Đình Kiên giống như tài xế được.
Trong xe yên tĩnh, còn vương lại khói thuốc vẫn chưa tiêu tán hết.
Hạ Diệp Chi nhỏ giọng nói: “Mạc tiên sinh có kết quả đối chứng DNA rồi à?”
“Không có.” Mạc Đình Kiên trả lời rất dứt khoát, giống như một chữ đáng giá ngàn vàng vậy.
Hạ Diệp Chi có chút không thoải mái, thỉnh thoảng cô dị ứng với mùi khói thuốc, cô không nói gì giơ tay bịt mũi lại.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng mở cửa sổ xe.