Mạc Đình Phong cong môi, nở nụ cười khó hiểu: “Đình Kiên rất giống mẹ nó, chuyện của ông cụ đã khiến nó nghi ngờ, sớm muộn gì nó cũng sẽ biết chuyện của chúng ta, anh đương nhiên phải đề phòng trước.”
Mạc Liên nghe thấy ông nói như thế, bà ta giống như được uống được một viên thuốc an thần, thở dài nhẹ nhõm, tâm trạng cũng trở nên buông lỏng: “Thật đúng là làm em sợ muốn chết đi được.”
Mạc Đình Phong đưa tay vỗ lên vai Mạc Liên: “Em yên tâm, cho dù nó thông minh cũng không thắng được anh.”
Mạc Liên nhíu mày, bà ta vẫn hơi lo lắng.
Từ khi “Mất Thành” bắt đầu quay đến nay, mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi.
Trước đó Hạ Diệp Chi thường xuyên đi theo đoàn làm phim, bởi vì đây là kịch bản đầu tiên của cô được chuyển thể thành phim. Mặc dù chỉ là một web drama, thế nhưng cảm giác rất mới mẻ, có thời gian rảnh, cô sẽ tranh thủ đi đến đoàn làm phim.
Khoảng thời gian gần đây cô không đến đoàn làm phim nữa.
“Mất Thành” đã quay được hơn một tháng, nội dung nửa đầu của bộ phim đã được quay xong, nửa sau cần phải đi đến nơi khác để quay.
Bởi vì phải đến nơi khác để quay, trong đoàn làm phim có nhiều người như thế, cần phải có thời gian để sắp xếp công việc, vì thế đoàn làm phim đã cho mọi người nghỉ ngơi hai ngày.
Tần Thủy San được nghỉ, cô ta liền hẹn Hạ Diệp Chi đi ăn cơm ở Kim Hải.
Hạ Diệp Chi vui vẻ nhận lời mời.
Mặc dù Tần Thủy San là người hẹn cô, thế nhưng ngược lại, Tần Thủy San còn đến muộn hơn cô một lúc.
Hạ Diệp Chi đợi khoảng mười phút, Tần Thủy San mới đi đến.
“Xin lỗi, tôi bị tắc đường.” Tần Thủy San nói lời xin lỗi.
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Không sao, tôi vừa mới đến.”
Hai người gọi đồ ăn, trò chuyện về đoàn làm phim.
Tần Thủy San giống như chợt nhớ đến điều gì, hỏi cô: “Khoảng thời gian gần đây có tin đồn, không biết cô đã nghe qua chưa?”
“Tin đồn gì?” Hạ Diệp Chi không quan tâm lắm, gia cảnh nhà Tần Thủy San rất khá, cô ta lăn lộn trong giới giải trí, cô ta có thể thông qua rất nhiều cách để biết được tin tức về giới nhà giàu và các ngôi sao nổi tiếng, cô không cảm thấy quá ngạc nhiên về chuyện này.
Tần Thủy San thần bí nói: “Chuyện này có liên quan đến nhà họ Mạc.”
Sắc mặt của Hạ Diệp Chi hơi thay đổi, cô hỏi: “Tin đồn gì thế?”
Mấy ngày nay, cô không gặp Mạc Đình Kiên, cô gọi điện cho anh, phần lớn thời gian anh đều đang bận việc.
Mạc Đình Kiên gọi điện thoại lại cho cô, mỗi lần cũng chỉ nói được một vài câu liền cúp máy.
Cho nên, mấy ngày gần đây, cô rất ít liên lạc với Mạc Đình Kiên, cô cũng không đi ra ngoài, cho nên cô không nghe thấy tin đồn gì.
“Có người nói Mạc Đình Phong vẫn luôn nuôi dưỡng tình nhân ở bên ngoài, ngay cả con cũng có rồi.” Giọng điệu của Tần Thủy San trở nên khinh thường: “Mọi người vẫn luôn cảm thấy Mạc Đình Phong là một người đàn ông si tình, từ sau khi vợ mình qua đời, nhiều năm như thế, ông ta không lấy người khác, cũng không có scandal gì…”
Hạ Diệp Chi cảm thấy hơi giật mình, nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường: “Không phải nói chỉ là tin đồn thôi sao? Có thể đó là giả.”
“Cô nói cũng đúng, hiện tại có rất nhiều tin đồn thất thiệt, tôi biết một người nghệ sĩ, có lần cô ấy đang đi trên đường thì bị đau bụng, cho nên ngồi xổm xuống đường nghỉ ngơi một lát, kết quả bị paparazzi chụp ảnh được, nói cô ấy nhìn thấy bạn trai có người mới, cho nên ngồi xổm ở bên đường khóc nức nở…”
Hạ Diệp Chi: “…”
“Nhưng chuyện này gây ra ảnh hưởng lớn đến Mạc Thị, hai ngày nay giá cổ phiếu của công ty bắt đầu giảm.”
Hiển nhiên, đối với chuyện Mạc Đình Phong có con riêng, Tần Thủy San cảm thấy rất hứng thú, cô ta hỏi Hạ Diệp Chi: “Tôi chỉ gặp mặt Mạc Đình Phong mấy lần, cô cảm thấy ông ta là người như thế nào? Liệu ông ta có con riêng ở bên ngoài không nhỉ?”
Hạ Diệp Chi vô thức lắc cốc nước trong tay, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi rất ít khi tiếp xúc với ông ta, tôi cũng không rõ ông ta là loại người gì…”
May mắn Tần Thủy San không có hỏi đến cùng, sau khi Hạ Diệp Chi nói xong, cô ta liền bắt đầu nói về scandal và chuyện tình cảm của mấy nghệ sĩ khác.
Hạ Diệp Chi ngồi nghe, nhưng không để ý lắm.
Cô vừa nghe Tần Thủy San nói chuyện, vừa cầm điện thoại di động, tìm kiếm tin tức về Mạc Thị trên internet.
Quả nhiên cô tìm được những bài báo đưa ra nghi vấn về chuyện Mạc Đình Phong có con riêng ở bên ngoài.
Có thể thấy được những đơn vị truyền thông này rất biết giữ mình, ở phía trước còn ghi thêm hai từ “nghi vấn”.
Nếu như những gì Mạc Liên nói là sự thật, thì Mạc Đình Phong cũng có thể được coi lại kẻ si tình.
Trên internet có rất nhiều bình luận, tốt xấu đều có.
“Tôi cảm thấy nhất định có người muốn hại Mạc Thị.”
“Lầu trên à, bạn biết nhà họ Mạc là ai không? Ai dám làm gì Mạc Thị chứ?” Loading...
“Mạc Đình Kiên: Coi tôi chết rồi đó à.”
“Nếu như chuyện này là thật, vậy thì hình tượng si tình của Mạc Đình Phong hoàn toàn sụp đổ rồi.”
“Tin tức này xuất hiện được một, hai ngày, không thấy Mạc Thị để ý đến, chẳng lẽ là thật…”
Nhìn thấy những bình luận này, trong lòng Hạ Diệp Chi không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Chẳng lẽ “tin đồn” này là do Mạc Đình Kiên thả ra?
Nói là “tin đồn”, thật ra cũng không tính là “tin đồn”. Dù sao Mạc Đình Phong thật đúng là có con riêng.
Hạ Diệp Chi để điện thoại di động xuống, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thủy San: “Tin đồn này xuất hiện bao lâu rồi?”
“Đã mấy ngày nay rồi.” Tần Thủy San nói xong, cô ta cười híp mắt nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Cô vẫn còn rất quan tâm đến chuyện nhà họ Mạc nhỉ, nói thật đi, có phải cô vẫn còn tình cảm với Mạc Đình Kiên không?”
Hạ Diệp Chi từ chối cho ý kiến, cô chỉ cười nói: “Tôi chỉ hơi tò mò mà thôi.”
“Cô không phủ nhận.” Ý cười trong mắt Tần Thủy San càng sâu hơn.
Hạ Diệp Chi nhíu mày, Tần Thủy San vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, nói chuyện chính, ngày mai đoàn làm phim sẽ xuất phát đi đến tỉnh khác để quay, cô có muốn đi cùng không?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu, trêu chọc nói: “Tôi không đi được, dù sao kịch bản cũng không vấn đề gì, tôi đi đến đó, vừa tốn thêm một phòng, mỗi bữa lại còn tốn thêm một xuất cơm.”
Tần Thủy San liếc thoáng qua cô: “Thật đúng là phải cảm ơn cô, lúc nào cô cũng nghĩ đến việc tiết kiệm tiền cho đoàn làm phim.”
Tần Thủy San nhắc đến chuyện “tin đồn” với Hạ Diệp Chi, khiến cho trong lòng cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.
Giữa chừng, cô đi vào nhà vệ sinh, cô không nhịn được, gọi điện cho Mạc Đình Kiên.
Điện thoại được kết nối, Hạ Diệp Chi nghe thấy đầu dây bên phía Mạc Đình Kiên rất ầm ĩ.
Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua thời gian, bây giờ là bảy giờ tối, cô hỏi: “Anh đang bận việc ở công ty à?”
“Không, anh đang ở bên ngoài ăn cơm.” Mạc Đình Kiên vừa nói xong, Hạ Diệp Chi liền nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của anh: “Có việc gì thế em?”
“Không có gì đâu.” Mạc Đình Kiên ở bên ngoài ăn cơm, Hạ Diệp Chi không định hỏi nhiều.
Hạ Diệp Chi cúp điện thoại, rời khỏi nhà vệ sinh, cô đi qua hành lang, lúc cô đi đến đại sảnh liền nhìn thấy một mình Mạc Đình Kiên từ trong thang máy đi ra.
Đầu tháng chín, thời tiết vẫn còn hơi nóng, nhưng hình như Mạc Đình Kiên không cảm giác được cái nóng, anh vẫn mặc một bộ âu phục phẳng phiu.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên không thay đổi từ trong thang máy đi ra, trên người anh tản ra hơi thở người sống chờ gần, chân dài sải bước đi đến phòng riêng.
Hạ Diệp Chi vốn dĩ muốn gọi anh, nhưng anh đi quá nhanh, Hạ Diệp Chi không kịp gọi anh lại, cô đành đi theo phía sau anh.
Cô nhìn thấy Mạc Đình Kiên đi vào một phòng riêng, lúc cửa phòng đóng lại, cô chú ý đến trong phòng không có những người khác.
Mạc Đình Kiên hẹn ai đến đây ăn cơm thế?