Mạc Đình Kiên đặt cốc nước vào trong lòng bàn tay Hạ Diệp Chi: “Họ không cần phải xác thực em có nghe thấy bí mật của họ hay không, chỉ cần cảm thấy có người uy hiếp đến họ, họ sẽ không từ thủ đoạn.”
Bàn tay của Hạ Diệp Chi rất lạnh.
Mạc Đình Kiên nắm lấy bàn tay cô: “Có sợ không?”
Hạ Diệp Chi không trả lời câu hỏi của anh, đột nhiên nghẹn ngào hỏi: “Mạc Hạ sẽ không sao chứ?”
Mấy người Mạc Đình Phong không từ thủ đoạn như vậy, Hạ Diệp Chi không dám hy vọng họ sẽ thương xót một đứa trẻ sơ sinh.
Mạc Đình Kiên chắc như đinh đóng cột nói: “Sẽ không đâu, họ là muốn anh bán mạng cho Mạc thị, sẽ không động đến Mạc Hạ.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, sắc mặt có chút tốt hơn, cúi đầu không biết là đang nghĩ gì.
Mạc Đình Kiên cũng không nói gì, chỉ im lặng nắm lấy tay cô.
Một lúc sau, Hạ Diệp Chi mới mở miệng: “Em không hiểu, họ rốt cuộc là muốn giấu giếm cái gì, mới làm nhiều việc như vậy!”
Mạc Đình Kiên hỏi cô: “Còn nhớ trước lúc ông nội xảy ra chuyện, ông ta bảo em chuyển lời, bảo anh tới mình ông ta?”
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Còn nhớ.”
“Lúc đó ông nội nói, chỉ cần anh ở nhà cổ yên bình qua hết năm, ông sẽ nói cho anh biết tất cả những gì anh muốn biết.” Ánh mắt Mạc Đình Kiên trở nên dị thường khác biệt: “Bao gồm cả chân tướng vụ bắt cóc năm đó.”
Mạc Đình Kiên vẫn luôn không nói chuyện này với Hạ Diệp Chi.
Chủ yếu là vì, anh không biết để Hạ Diệp Chi biết quá nhiều việc nhà họ Mạc, như vậy sẽ bất lợi với cô.
Hạ Diệp Chi suy nghĩ rất nhạy bén.
“Cho nên, ba anh là vì muốn giấu giếm chân tướng năm đó? Muốn diệt khẩu toàn bộ những người biết hoặc có thể biết về chân tướng sự việc đó?”
Hạ Diệp Chi nói đến đây dừng lại một chút, cau mày: “Họ cho rằng em đã nghe trộm những gì họ nói, ông nội muốn nói cho anh chân tướng, cho nên phải trừ khử cả em và ông nội.”
Sự im lặng của Mạc Đình Kiên là câu trả lời.
Im lặng nghĩa là khẳng định.
Một lúc sau, Hạ Diệp Chi từ từ nói: “Vào đêm giao thừa em nhìn thấy cô của anh và ba anh cùng vào trong phòng, nếu như bọn họ muốn giấu giếm chân tướng vụ bắt cóc năm đó, điều này có phải có thể chứng minh rằng, họ là đồng phạm, cô anh cũng tham gia vào vụ bắt cóc năm đó?”
Mạc Đình Kiên giống như có chút mệt mỏi, đưa tay lên ấn vào chân mày, hơi nhắm mắt lại tựa vào ghế sofa, âm thanh trầm thấp lạnh lùng: “Ông nội của em cũng từng nói, ở hiện trường vụ án có nhìn thấy cô anh.”
Hạ Diệp Chi mím môi: “Rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?”
Nhưng cô cũng biết đây không phải lúc tính toán với anh.
“Ông nội em chính vì nhìn thấy cô anh cho nên mới bị ba anh ép ra nước ngoài ‘dưỡng lão’?” Nói như vậy là cái gì cũng thành dễ hiểu rồi.
Hạ Diệp Chi đề nghị: “Hay là như này, chúng ta đi tìm ông nội em hỏi chuyện này.”
Nhưng, Mạc Đình Kiên vẫn từ chối lời đề nghị của cô: “Không cần đâu.”
“Nhưng…”
Hạ Diệp Chi còn muốn nói gì đó, Mạc Đình Kiên đã cắt ngang lời cô: “Đã muộn rồi, chuẩn bị đi ngủ thôi.”
Hạ Diệp Chi nhìn ra Mạc Đình kiên không muốn nói về việc này nữa, cô cũng không nói nữa.
Mạc Đình Kiên trước đây cũng khá thân thiết với Mạc Liên, Mạc Liên lại còn là bạn thân của mẹ anh, nếu như chân tướng vụ bắt cóc năm đó có liên quan đến Mạc Liên, như vậy…
Nhưng họ tại sao lại làm vậy với Mạc Đình Kiên và mẹ anh?
Đối với mẹ Mạc Đình Kiên, một người là người chồng đầu ắp tay gối của bà, một người lại người bạn tốt nhất của bà.
Hai người này lại cùng nhau hại bà?
Mạc Đình Kiên đứng dậy, nhìn Hạ Diệp Chi vẫn ngồi trên sofa không động đậy, anh đưa tay lôi cô đi, động tác không có chút dịu dàng nào.
Hạ Diệp Chi kinh ngạc hô lên, Mạc Đình Kiên đưa tay ra ngăn ở viền môi cô, ý là bảo cô đừng nói gì.
Sắc mặt của anh vô cùng nghiêm túc và trang trọng: “Hạ Diệp Chi, chuyện này không cho phép em nhúng tay vào, không được đi tìm ông nội em, cũng không được lặng lẽ tự đi thăm dò tin tức, càng không được đi tìm Mạc Liên hay Mạc Đình Phong.”
Hạ Diệp Chi đương nhiên sẽ không đồng ý.
Nhưng biểu tình của Mạc Đình Kiên quá dọa người rồi, Hạ Diệp Chi bứt rứt mãi, cuối cùng chỉ nói một câu:
“Anh thật là vô lý.”
Mạc Đình Kiên trầm giọng tiếp tục nói: “Vậy bây giờ anh sẽ nói đạo lý với em, chỉ cần em không xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không sao, nếu như em xảy ra chuyện vậy thì chính là tước đi mạng sống của anh.” Loading...
Ngữ khí của anh không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng mỗi chữ nói ra đều rất rành mạch rót vào tai cô, công kích màng nhĩ cô, khiến cô rất lâu không phản ứng lại.
Mạc Đình Kiên nhìn cô rất lâu không có phản ứng gì, chau mày: “Em đã nghe rõ lời anh nói chưa?”
Hạ Diệp Chi có chút lờ mờ, hỏi thăm dò: “Em nghe rõ rồi, nhưng không nghe hiểu lắm ý của câu nói, anh có muốn nói lại lần nữa không?”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, nhẹ nhàng chớp mắt: “Còn muốn nghe lại?”
Hạ Diệp Chi gật đầu.
Mạc Đình Kiên cong môi, Hạ Diệp Chi cho rằng anh thật sự sẽ nói lần nữa, liền vểnh tai chuẩn bị nghe lại.
Kết quả, ngay sau đó, Mạc Đình Kiên trực tiếp bế cô lên, đi vào phòng tắm.
Hạ Diệp Chi ở trong lòng anh vẫn tiếp tục cãi: “Không phải anh nói lại lần nữa sao?”
“Anh chưa từng nói như vậy.” Mạc Đình Kiên nhàn nhạt công kích lại.
Hạ Diệp Chi bất mãn bấu vào ngực anh: “Vậy anh còn hỏi em có phải muốn nghe không làm gì!”
“Chỉ là hỏi một chút thôi.”
“…”
Vì tối hôm trước nói chuyện với Mạc Đình Kiên quá lâu, hôm sau lúc Mạc Đình Kiên đi tới công ty, Hạ Diệp Chi vẫn còn chưa tỉnh.
Đợi đến lúc cô tỉnh dậy thì mặt trời đã lên đến đỉnh rồi.
Cô dựa vào thành giường.
Mạc Đình Phong và Mạc Liên vẫn luôn muốn giấu giếm bí mật, đó là chân tướng vụ án bắt cóc Mạc Đình Kiên và mẹ anh.
Hạ Diệp Chi nghĩ một lúc, trong đầu chợt lóe lên, Mạc Đình Kiên muốn điều tra chắc không phải chỉ là họ đã lên kế hoạch bắt cóc như thế nào, anh muốn điều tra tại sao họ lại lên kế hoạch bắt cóc, tại sao họ là làm vậy với anh và mẹ anh.
Họ muốn giấu giếm có khả năng không chỉ là chân tướng vụ bắt cóc mà còn là nguyên nhân của âm mưu bắt cóc.
Hạ Diệp Chi nghĩ tới đây, liền nhanh chóng gọi điện cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên rất nhanh đã nhận điện thoại: “Tỉnh rồi à.”
Hạ Diệp Chi vội vàng nói: “Mạc Đình Kiên, em vừa nghĩ rồi, em thấy bây giờ quan trọng nhất là tìm ra nguyên nhân năm đó họ lên kế hoạch bắt cóc, họ đều là những người thân thiết nhất với mẹ anh, tại sao lại đột nhiên trở nên nhẫn tâm như vậy, chắc chắn là muốn giấu giếm bí mật nào đó, em nghi ngờ nguyên nhân họ động tay động chân với ông nội và nguyên nhân họ làm vậy với mẹ con anh là giống nhau!”
Mạc Đình Kiên nghe Hạ Diệp Chi nói, rất lâu không lên tiếng.
Hạ Diệp Chi gọi anh một tiếng: “Mạc Đình Kiên? Anh có đang nghe em nói không?”
“Đang nghe.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên trầm thấp hơn.
Anh không phải kiểu người bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng người hiểu anh có thể nghe ra sự biến hóa trong tâm trạng của anh từ lời anh nói.