Mặc cho Mạc Đình Phong đang tức giận lên đến đỉnh điểm, Mạc Đình Kiên cũng vẫn bộ dạng bình thản ung dung: “Nhưng sao tôi không hề cảm nhận được lợi ích gì từ Mạc Thị.”
Mạc Đình Phong lạnh lùng nói: “Cái mà anh ăn, anh mặc, anh xài, và cả danh tiếng của anh, có cái nào không phải nhà họ Mạc cho không!”
“Tôi cũng không cần những thứ này, cho dù không có nhà họ Mạc, tôi vẫn là Mạc Đình Kiên, còn ông thì sao? Không có nhà họ Mạc, ông sẽ là ai?” Lời này Mạc Đình nói quá thẳng quá tuyệt, có vẻ như muốn lật bài ngửa với Mạc Đình Phong.
“Anh tưởng anh đã đủ lông đủ cánh rồi sao?” Nói xong Mạc Đình Phong cười nhạt: “Anh thử đối đầu với Mạc Thị xem.”
Không khí trong phòng ăn nhất thời trở nên căng thẳng.
Hai người nhìn nhau, lúc sau, Mạc Đình Kiên mới nghiến răng lên tiếng: “Con gái của tôi đâu?”
“Con gái của anh ở đâu thì làm sao tôi biết được? Anh không phải đã giấu nó rồi sao?” Nụ cười thoáng vụt qua trên mặt Mạc Đình Phong.
Tay đặt trên bàn của Mạc Đình Kiên nắm chặt lại, mắt anh nhíu lại thoáng ẩn hiện chút ươn ướt.
Trong ký ức của Mạc Đình Phong, Mạc Đình Kiên lúc nhỏ rất dễ thương, ai cũng thích, nhưng từ sau khi mẹ của anh qua đời, mối quan hệ của hai người càng ngày càng xa cách.
Đặc biệt là mấy năm gần đây, Mạc Đình Kiên càng ngày càng chứng tỏ được năng lực của bản thân mình, rõ ràng anh là con ruột của ông, nhưng rất nhiều lúc ông lại không thể nhìn thấy được tâm tư của anh.
Vì vậy nên đôi lúc Mạc Đình Phong cũng có chút kiêng kị với Mạc Đình Kiên.
Nhưng Mạc Đình Kiên lại có nhược điểm chí mạng, đó là anh quá coi trọng tình cảm.
Ông chỉ cần nắm được điểm yếu này của Mạc Đình Kiên là đã đủ để ông khống chế Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Phong nghĩ đến đây, mặt ông lại trở nên thâm trầm lại: “Cháu gái của ba chắc là cô bé dễ thương đáng yêu, có thời gian rảnh thì nhớ đưa về cho ba nhìn cháu, dù gì thì cũng là con cháu của nhà họ Mạc, mâu thuẫn giữa hai chúng ta không liên quan đến con bé.”
Nói xong, ông liếc nhìn Mạc Đình Kiên rồi đứng dậy rời đi.
Người giúp việc đứng canh giữ bên ngoài phòng ăn, thấy Mạc Đình Phong đi ra, cung kính lên tiếng chào: “Ông Mạc.”
Ngay sau đó, tiếng ném bát đĩa vỡ liên hồi vang ra từ phòng ăn.
Âm thanh đó nghe thật chói tai.
Người giúp việc liền hối hả chạy vào bên trong, nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang cúi người gục đầu, hai tay anh siết chặt để trên bàn ăn, cả người anh lộ rõ vẻ kích động.
Đống hỗn độn trên nền đều là những đồ ăn và cơm chưa kịp dùng hết, và vài cái muỗng đũa, vừa nhìn đã biết là do Mạc Đình Kiên ném những thứ đó xuống mặt đất.
Người giúp việc cẩn thận nhẹ nhàng tiến lên, cũng không dám hỏi nhiều: “Cậu chủ Mạc, tôi dọn sơ qua mấy cái này chút…”
Mạc Đình Kiên không để ý đến cô ta.
Người giúp việc thấy Mạc Đình Kiên không phản ứng gì, bèn tự mình gọi thêm hai người giúp việc khác đến phụ giúp quét dọn.
Mạc Đình Kiên cúi đầu xuống, mắt anh hiện rõ sự uất hận.
Những lời Mạc Đình Phong vừa nói, tuy thoạt nghe có vẻ như ông phủ nhận việc ông cho người đưa Mạc Hạ đi, nhưng câu cuối cùng lại như răn đe uy hiếp anh.
Lời nói của Mạc Đình Phong đã rất rõ ràng: nếu như hai người họ không vấn đề thì Mạc Hạ cũng sẽ an toàn.
Dù sao thì ông sẽ làm gì Mạc Hạ, điều đó rất khó nói.
Dáng vẻ cầm chắc thắng lợi trong tay của ông đã nói lên tất cả.
Ông cho người đưa Mạc Hạ đi với mục đích muốn dùng Mạc Hạ để uy hiếp Mạc Đình Kiên.
Mối quan hệ của anh và Mạc Đình Phong từ lâu đã xa cách, giữa hai người cũng không có động thái biểu đạt rõ ràng.
Nên anh không hề ngờ rằng từ lâu Mạc Đình Phong đã có ý định lợi dụng Mạc Hạ.
Việc làm này của Mạc Đình Phong càng khiến cho Mạc Đình Kiên thêm chắc chắn chuyện của mẹ anh năm xưa có bí mật gì đó.
Và chuyện của ông cụ Mạc cũng chắc chắn có uẩn khúc gì đó.
Xem xét phân tích thứ tự trước sau của câu chuyện.
Mạc Đình Kiên cảm thấy tất cả những cái ‘sự cố ngoài ý muốn’ đều có thể bắt nguồn từ vụ án bắt cóc năm xưa.
Không biết Trần Tuấn Tú và Mạc Gia Thành dùng cách gì khuyên mà đã thành công khiến cho Mạc Liên đồng ý ngày hôm sau theo họ về thành phố Hà Dương.
Nhưng Mạc Đình Kiên cũng không hứng thú gì với chuyện đó.
Anh và Thời Dũng đêm đó đã đáp máy bay về thành phố Hà Dương sớm một bước.
Sau khi Mạc Đình Kiên vừa về đến thành phố Hà Dương đã ngay lập tức đi tìm Hạ Diệp Chi.
Nhưng khi anh đến nhà của Hạ Diệp Chi mới phát hiện công cốc.
Hạ Diệp Chi không ở nhà, anh đành gọi điện cho cô.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, anh liền hỏi: “Đang ở đâu?” Loading...
Hạ Diệp Chi gần đây hơi bận rộn, phần lớn thời gian cô đều ở trong đoàn làm phim, thỉnh thoảng theo Tần Thủy San ghé qua các đoàn làm phim khác để thám thính.
Lúc Mạc Đình Kiên gọi điện cho cô cũng là lúc cô vừa mới cùng Tần Thủy San ở chỗ đoàn làm phim khác đang quay trở về đoàn làm phim .
Hạ Diệp Chi nghe thấy câu hỏi của anh liên bất ngờ hỏi lại: “Anh về rồi sao?”
Vẻ bất ngờ trong câu hỏi của cô không thoát khỏi tai Mạc Đình Kiên, vẻ mặt khó chịu của anh đã thư giản bớt: “Em đang ở đâu, anh đến đón em.”
Hạ Diệp Chi nhìn xung quanh, rồi chạy đến góc phòng nói nhỏ: “Em đang ở đoàn làm phim, đợi em về rồi em gặp anh.”
Mạc Đình Kiên là người có tiếng, ở đây nhiều tai mắt, anh không tiện xuất hiện ở đây.
Nhưng Mạc Đình Kiên rõ ràng không quan tâm đến lời nói của cô, tự mình quyết định và nói: “Đợi anh.”
“Anh đến đây không … alo?” Hạ Diệp Chi đưa điện thoại lên nhìn thì thấy Mạc Đình Kiên đã cúp máy.
Lúc này ở bên kia đầu dây, sau khi cúp điện thoại Mạc Đình Kiên nói với Thời Dũng: “Đến phim trường.”
Thời Dũng quay đầu xe, cho xe thẳng tiến đến phim trường.
Đến phim trường, Mạc Đình Kiên cho Thời Dũng về trước.
Anh nghĩ chắc Hạ Diệp Chi tự mình lái xe đến, nên anh cho Thời Dũng về trước, lát anh sẽ đi chung xe với Hạ Diệp Chi về.
Anh không biết Hạ Diệp Chi đang ở khu vực nào, chỉ có thể đứng đợi cô ở khu vực gần cửa ra vào.
Anh đứng dưới gốc cây trên lối đi bộ, gửi tin nhắn cho Hạ Diệp Chi: “Anh đến rồi, đang ở chỗ cổng ra vào.”
Hạ Diệp Chi vừa nhận được tin nhắn, liền chạy ra ngay.
Tần Thủy San thấy vậy liền hỏi cô: “Diệp Chi, hôm nay cô về sớm sao?”
Hạ Diệp Chi vừa chạy ra ngoài vừa nói vọng vào: “Tôi có việc về trước.”
“Được, vậy cô đi đi.”
“Gặp lại sau.”
Hạ Diệp Chi vừa chạy ra đến nơi đã nhìn trái nhìn phải đảo một vòng, nhưng vẫn không nhìn thấy Mạc Đình Kiên đâu.
Bất ngờ một người đàn ông mặc áo màu xanh ngắn tay tiến đến chỗ cô.
Trên đầu người đàn ông đó đội mũ lưỡi trai màu đen, được kéo thấp xuống che bớt khuôn mặt, bên dưới mặc chiếc quần lửng màu đen, nhìn từ trên xuống dưới tạo cảm giác rất thoải mái.
Tuy là không nhìn rõ mặt, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được khí chất phát ra từ người đàn ông này.
Có chút quen thuộc…
Cho đến khi người đàn ông đó đi đến trước mặt cô, Hạ Diệp Chi mới bất ngờ mở tròn hai mắt: “Mạc…Mạc…”
Cô bất ngờ lắp bắp cả nữa ngày trời cũng chưa nói đầy đủ tên anh ra.
Mạc Đình Kiên đẩy mũ lên chút, nhíu mày nhìn cô, nói với giọng hơi giận hờn: “Anh mới đi có bảy tám ngày thôi mà em đã nói lắp rồi sao?”