Lời của Hạ Diệp Chi vừa nói ra, trong phòng liền rơi vào tĩnh mịch
Hai người đứng đối mặt với nhau, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ nửa bước.
Hồi lâu, Mạc Đình Kiên thở dài, trong giọng nói hiếm thấy có một chút mệt mỏi: “Bọn họ đối với anh có chỗ cố kỵ, anh không thể đem em ra mạo hiểm.”
Mấy năm này, anh điều tra vụ án của mẹ vẫn không có manh mối, vừa có một chút manh mối, liền mất tung tích.
Anh cũng từng cho là, có lẽ thật sự là mình suy nghĩ nhiều.
Có lẽ vụ án anh với mẹ bị bắt cóc, cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Cho đến khi ông cụ Mạc xảy ra chuyện.
Trước khi ông cụ Mạc xảy ra chuyện, đi tìm anh, nói chờ yên ổn qua năm, liền đem chuyện anh muốn biết đều nói cho anh.
Nhưng ông cụ Mạc lại không thể qua hết năm đó.
Buổi sáng đầu năm, từ trên cầu thang té xuống, lúc tỉnh lại, đã ngây ngốc không có thần trí.
Rồi sau đó, Hạ Diệp Chi trở thành hung thủ hãm hại ông cụ Mạc.
Tất cả những thứ này đều là cảnh cáo của người nhà họ Mạc đối với anh.
Một số người nhà họ Mạc, không muốn để cho anh biết chân tướng phía sau vụ án của mẹ anh năm đó, bọn họ không ngừng dùng người bên cạnh anh để uy hiếp anh.
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Cho dù không lấy em ra mạo hiểm, thì có thể không quan tâm sao?”
Cô nói xong, lại bổ sung một câu: ” Chuyện của ông nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng anh còn rõ hơn em, cho dù cái gì em cũng không làm, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho em, em chỉ qua là không hiểu, bọn họ tại sao phải phí hết tâm tư như vậy đi đối phó anh.”
Hạ Diệp Chi mấy ngày nay cũng nghĩtới chuyện này một lần.
Lúc ông cụ Mạc xảy ra chuyện, cô liền nghi ngờ Mạc Đình Phong và Mạc Liên.
Đêm giao thừa, cô từng nhìn thấy Mạc Đình Phong và Mạc Liên hai người bí mật đi vào trong một căn phòng, sau đó ông cụ Mạc xảy ra chuyện, cô bị vu oan hãm hại.
Những chuyện này xem ra đều là cố ý làm.
Cô vẫn không biết bọn họ tại sao phải làm như vậy, cũng không biết Mạc Đình Kiên giấu cái gì, cho đến khi không thấy Mạc Hạ nữa , Hạ Diệp Chi mới bừng tỉnh hiểu một chút.
Bọn họ đang uy hiếp Mạc Đình Kiên, cũng muốn hãm chân Mạc Đình Kiên.
Bọn họ muốn Mạc Đình Kiên ngoan ngoãn nghe lời.
Hạ Diệp Chi nói xong, vẫn ngước mắt nhìn Mạc Đình Kiên.
Cô nghĩ, nếu như Mạc Đình Kiên nói cho cô biết một ít sự thật thì tốt rồi.
Mạc Đình Kiên chỉ là đổi đề tài: “Anh đói rồi.”
“Đói rồi thì đi ăn cơm.” Hạ Diệp Chi nói xong, né người lui về hướng bên cạnh, tỏ ý anh có thể đi.
Mạc Đình Kiên không chỉ không đi, ngược lại trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, ung dung nói: “Anh không biết nấu cơm.”
Hạ Diệp Chi cũng không mềm lòng chút nào: “Đi nhà hàng ăn.”
Biểu cảm trên mặt Mạc Đình Kiên cũng bình thường không có gì khác biệt, giọng đứng đắn lại có chút vô lại: “Nhà hàng cơm ăn không ngon.”
Hạ Diệp Chi đi tới bên cạnh anh: “Anh đây là quyết định muốn nương nhờ chỗ này của em sao?”
Mạc Đình Kiên dựa vào phía sau một chút, vẫn ung dung nói: “Chúng ta có giấy đăng kỳ kết hôn rồi.”
Nếu không phải muốn làm hộ khẩu cho Mạc Hạ, cô sẽ không gấp gáp như vậy đi làm giấy đăng ký kết hôn với Mạc Đình Kiên.
Cô chỉ nghĩ rằng, trên hộ khẩu viết tên Mạc Hạ, như vậy sẽ có một nơi để dựa vào.
Cho dù chỉ là gặp qua một lần, cô cũng muốn cho Mạc Hạ biết, ba mẹ đều yêu thương cô bé.
Hạ Diệp Chi cuối cùng vẫn không có lòng dạ đuổi Mạc Đình Kiên đi, cô trừng mắt nhìn Mạc Đình Kiên một cái: “Chờ chút.”
Sau đó, cô liền xoay người đi vào phòng bếp.
Sau khi đưa mắt nhìn Hạ Diệp Chi vào phòng bếp, Mạc Đình Kiên bắt đầu quan sát nhà Hạ Diệp Chi thuê.
Căn nhà đơn giản một phòng khách, không lớn, nhưng rất sạch sẽ, đồ xài trong nhà cũng không phải rất nhiều, so với nhà trọ còn buồn tẻ hơn một chút, nhưng lại tràn đầy hơi thở của Hạ Diệp Chi .
Mạc Đình Kiên nhẹ nhàng chớp mắt, dựa vào ghế sofa rồi vô tình ngủ mất.
Lúc Hạ Diệp Chi làm cơm xong đi ra, mới phát hiện Mạc Đình Kiên đã ngủ.
Cô do dự một chút, vẫn đưa tay đẩy Mạc Đình Kiên một cái: “Ăn cơm đi.” Loading...
Mạc Đình Kiên mở mắt ra, mới vừa tỉnh ngủ trong mắt có một chút mờ mịt, chứng tỏ giờ phút này anh vẫn chưa tỉnh hẳn.
Hạ Diệp Chi thấy anh mở mắt, đang muốn lấy tay lại, nhưng không ngờ lúc này Mạc Đình Kiên chợt duỗi tay kéo cô.
Không chỉ có như vậy, sau khi kéo cô, liền thuận thế dùng một chút lực ôm cô vào trong ngực.
Hạ Diệp Chi đứng hình, bị anh kéo như vậy một cái, trọng tâm không vững, liền trực tiếp té vào trong ngực anh.
Đàn ông ngực to lớn lại thêm cứng rắn, Hạ Diệp Chi ngã vào trong ngực anh , bị đụng có chút đau.
Trên mặt Hạ Diệp Chi đầy tức giận: “Mạc Đình Kiên!”
Mạc Đình Kiên giống như không nghe thấy, cánh tay khác nhanh chóng đặt lên eo Hạ Diệp Chi, đem cô ôm thật chặc vào trong ngực.
Cơ thể phụ nữ mềm mại thơm tho, ôm vào trong ngực mềm giống như là một vũng nước.
Mạc Đình Kiên vùi đầu vào cổ Hạ Diệp Chi ngửi một chút, giọng nói có chút buồn: “Lúc anh ở một mình trong nhà, mỗi lần ngủ thì sẽ nằm mơ thấy em, mỗi lần ôm em vào trong ngực cũng chỉ là không khí, lúc tỉnh lại, trong không khí ngay cả một chút hơi thở của em cũng không có, làm sao lại nhẫn tâm như vậy, đốt biệt thự cháy sạch sẽ như vậy…”
Nếu như biệt thự vẫn còn đó, anh ít nhất cũng còn có thể ở biệt thự tìm được một chút hơi thở quen thuộc.
Hạ Diệp Chi không nghĩ tới anh lại đột nhiên nói đến điều này, cả người đều cứng đờ.
Hạ Diệp Chi nhích người một cái, phát hiện căn bản không nhúc nhích được.
Cô cảm thấy Mạc Đình Kiên người này có thể là cầm tinh con trâu.
Nói tới chuyện đốt biệt thự, cô cảm thấy tức giận.
“Em nhẫn tâm? Em nếu như nhẫn tâm, cũng sẽ không giúp anh lấy cây bút máy kia ra, sớm biết em liền trực tiếp đem cây bút máy kia thiêu đốt cùng rồi!”
“Nhưng em không có.” Giọng Mạc Đình Kiên đột nhiên thay đổi: “Em không nỡ.”
Hạ Diệp Chi sững sờ một chút, không nghĩ sẽ cùng anh tiếp tục cái đề tài này: “Buông tay, nếu không sau này đừng nghĩ tới chuyện bước vào cửa nhà em.”
Uy hiếp của cô dường như có chút tác dụng.
Cánh tay Mạc Đình Kiên ôm eo cô buông lỏng một chút, Hạ Diệp Chi muốn nhân cơ hội bò dậy, nhưng không ngờ Mạc Đình Kiên ấn đầu cô liền hôn xuống.
Hạ Diệp Chi đi bao lâu, Mạc Đình Kiên cũng từng đó thời gian không thân mật với Hạ Diệp Chi.
Một tháng trước lúc ở Sydney, không thấy Mạc Hạ nữa, tình trạng của Hạ Diệp Chi luôn không tốt, anh ngoài việc nghĩ đủ cách để cho người chăm sóc cô, để cho cô vui vẻ một chút, căn bản cũng không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.
Mạc Đình Kiên hôn cũng giống như con người anh vậy, tùy tiện lại bá đạo.
Dùng sức như muốn đem Hạ Diệp Chi nuốt xuống.
Anh cạy răng môi Hạ Diệp Chi ra, khí thế hung hăng công thành cướp trì, giống như là muốn chiếm hết cô vậy.
Đàn ông ở phương diện này đặc biệt có thiên phú, hai tay Hạ Diệp Chi bị một tay anh bấu vào, một tay khác của anh giữ gáy cô, khống chế cô vững vàng, không cho phép cô chạy khỏi.
Đến khi Hạ Diệp Chi hơi khôi phục một chút thần trí, vị trí của cô đã hoán đổi với Mạc Đình Kiên, cả người cô quần áo xộc xệch bị đè trên ghế sofa.