Con đã mất tích, Hạ Diệp Chi vốn không còn ý muốn nghỉ ngơi nữa.
Hơn nữa trong lòng cô vô cùng khẳng định là Mạc Đình Kiên đã mang con đi.
Cô không có kẻ thù ở Sydney, mà người bên cạnh cô toàn là người của Mạc Đình Kiên, ngoài Mạc Đình Kiên không ai có thể mang đứa bé đi vào lúc cô vừa sinh con xong.
Vào giây phút trước còn chìm đắm trong niềm vui làm mẹ, một giấc tỉnh dậy phát hiện con đã mất tích.
Hạ Diệp Chi sụp đổ: “Mạc Đình Kiên, tôi cầu xin anh, anh trả con lại cho tôi, nó vừa mới ra đời còn nhỏ như vậy…”
Mạc Đình Kiên chưa từng thấy qua bộ dạng này của Hạ Diệp Chi.
Cho dù trước kia cô bị người người nhà họ Mạc bắt nạt đến quá đáng như thế cũng chưa từng thấy cô khóc.
Trong đôi mắt luôn bình tĩnh của anh lóe lên một tia hoảng hốt hiếm thấy.
Một hồi lâu anh mới tìm lại giọng nói của mình: “Hạ Diệp Chi, em bình tĩnh một chút nghe anh nói.”
“Không, tôi chỉ cần con thôi.” Hạ Diệp Chi lắc đầu, nước mắt tuôn trào như mưa.
Mạc Đình Kiên cảm thấy cổ họng mình như bị bông gòn chặn lại, không nói được gì cả.
Đứa bé không phải anh mang đi, nhưng đứa bé đã mất tích.
Hạ Diệp Chi khóc càng dữ dội hơn nên đã gợi lên sự chú ý của y tá.
“Chuyện gì vậy? Vừa sinh con xong khóc cái gì?”
Mạc Đình Kiên ngước mắt nhìn vào y tá, y tá bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa đến rụt cổ lại, vội quay người bước ra ngoài.
Cuối cùng Mạc Đình Kiên bảo bác sĩ đến tiêm thuốc an thần, lúc này Hạ Diệp Chi mới ngủ được.
Hạ Diệp Chi nằm trên giường bệnh, trên mặt còn để lại những vệt nước mắt chưa khô, dù đã ngủ say nhưng lông mày vẫn nhíu chặt lại.
Mạc Đình Kiên đưa tay ấn nhẹ lên lông mày cô, cho đến khi lông mày nhíu lên của cô giãn ra anh mới đưa tay phủi những sợi tóc dính trên mặt cô ra, khom xuống hôn lên trán cô.
Thật ra ngày sinh dự tính của Hạ Diệp Chi là một tuần sau, vì vậy anh tính sẵn thời gian qua đây sớm.
Nhưng không ngờ Hạ Diệp Chi lại sinh con sớm một tuần.
Cốc cốc!
Bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đều đặn.
Mạc Đình Kiên biết người đến là Thời Dũng.
Anh lại nhìn vào Hạ Diệp Chi nằm trên giường bệnh rồi mới đứng dậy bước ra ngoài.
Hạ Diệp Chi đang ở phòng bệnh cao cấp, bên ngoài còn có một phòng khách nhỏ.
Người bước vào quả thật là Thời Dũng.
Chưa đợi Mạc Đình Kiên lên tiếng, Thời Dũng đã nói với vẻ vô cùng nghiêm nghị: “Tôi đã điều tra đứa bé có cái bớt ở lòng bàn chân đó quả thật không phải con của anh và mợ chủ, tôi đã điều tra tất cả trẻ sơ sinh hôm nay của bệnh viện này… Không tìm thấy con của anh và mợ chủ.”
Khi nói những chữ cuối cùng, giọng nói của Thời Dũng rõ ràng nhỏ hơn nhiều.
Mạc Đình Kiên nắm chặt hai tay, dùng sức đến gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên hết.
Thời Dũng ở bên cạnh không dám lên tiếng cũng không biết phải nói gì.
Hồi lâu, giọng nói ảm đạm của Mạc Đình Kiên vang lên hỏi: “Còn gì nữa?”
Thời Dũng nhìn thoáng qua Mạc Đình Kiên vẫn bất chấp nói ra sự suy đoán của mình: “Tôi đã kiểm tra camera không có vấn đề gì cả, tôi nghi ngờ đứa bé đã bị đánh tráo từ trong phòng phẫu thuật, bị người khác đánh cắp, cũng chính là nói đã có người nhắm vào mợ chủ từ lâu.”
Những thứ anh có thể điều tra đã tra hết rồi, cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ vấn đề từ gốc.
Có lẽ khi trong phòng phẫu thuật, đứa bé đã bị người khác đánh tráo.
Người đánh tráo đứa bé cố tình dùng một đứa bé khác trong bệnh viện thay thế, ý đồ rất rõ ràng chính là muốn họ phát hiện đứa bé đã bị đánh cắp.
Thời Dũng nói xong liền cẩn thận chú ý phản ứng của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên cứ ngồi đó không động đậy, cả người căng cứng như một sợi dây cung kéo căng ra, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng Mạc Đình Kiên không đập phá đồ, cũng không lên tiếng.
Anh đứng dậy bước ra ngoài.
Thời Dũng hơi lo lắng Mạc Đình Kiên cũng đi theo ra ngoài.
Vào lúc Thời Dũng đóng cửa lại liền nghe thấy một tiếng “ầm” lớn vang ra.
Thời Dũng quay đầu lại nhìn liền thấy Mạc Đình Kiên đập mạnh lên tường, trên xương tay đã tróc da rớm máu.
Nhưng dường như anh không cảm thấy đau vậy, một cú lại một cú đấm lên tường.
“Cậu chủ.”
Thời Dũng kêu lên muốn ngăn anh lại. Loading...
Nhưng anh nào có thể ngăn được Mạc Đình Kiên đang nổi điên, tay anh vừa chạm vào Mạc Đình Kiên đã bị anh ta hất tung ra ngoài.
Mạc Đình Kiên có luyện qua võ, Thời Dũng ngã mạnh xuống đất, trong chốc lát đau đến không động đậy được dứt khoát nằm dưới đất luôn.
Hơn nửa năm nay, Mạc Đình Kiên làm việc như cái máy, anh thân là trợ lý đặc biệt của Mạc Đình Kiên đương nhiên cũng bận tối mặt chưa hề dừng lại nghỉ ngơi.
Vốn tưởng rằng lần này theo Mạc Đình Kiên đến Sydney, Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi sẽ làm lành, như vậy anh sẽ có thời gian nghỉ ngơi, cuộc sống tốt hơn chút.
Nào ngờ không những không tốt mà còn tệ hơn.
…
Cho đến ngày Hạ Diệp Chi xuất viện, cô vẫn chưa gặp lại con mình.
Từ ban đầu mất đi lý trí cho đến bây giờ Hạ Diệp Chi đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Trên xe.
“Đợi em ở cữ xong, chúng ta về thành phố Hà Dương.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.
Hạ Diệp Chi biếng nhác dựa lên lưng ghế, thậm chí lười nhìn anh: “Đây chính là mục đích của anh? Vì muốn ép tôi về thành phố Hà Dương nên mang con tôi đi?”
Mạc Đình Kiên không lên tiếng.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại, nhìn vẻ giận dữ của Mạc Đình Kiên, cô nhếch mép lên nói với giọng đầy mỉa mai: “Thế nào, bị tôi nói trúng tim đen anh, anh tức giận sao?”
Hơn nửa năm không gặp, tính tình của Mạc Đình Kiên không tốt đi nhưng lòng kiên nhẫn của anh lại được cải thiện.
Những ngày nay bất kể cô châm chọc anh chọc tức anh thế nào, anh cũng không nổi giận với cô.
Điều này có chút không giống với Mạc Đình Kiên mà cô quen.
Nhưng Mạc Đình Kiên càng có lòng kiên nhẫn với cô, Hạ Diệp Chi càng cảm thấy là do Mạc Đình Kiên chột dạ nên mới làm vậy.
Cô nghĩ không ra, ngoài Mạc Đình Kiên còn có ai muốn mang con cô đi.
Hồi lâu, Mạc Đình Kiên mặt không cảm xúc nói: “Nếu em không về thành phố Hà Dương, có thể suốt đời này em cũng không gặp được con nữa.”
Nếu sự hiểu lầm này khiến Hạ Diệp Chi cam tâm tình nguyệt theo anh về thành phố Hà Dương, vậy anh sẽ tiếp tục cho cô hiểu lầm.
Anh nhận ra trong lòng Hạ Diệp Chi đứa bé còn quan trọng hơn cả anh.
Nếu đứa bé không bị đánh cắp, bây giờ có thể họ đã làm lành rồi.
Dù không thể làm lành cũng sẽ không lạnh lùng với nhau như vậy.
Nếu Hạ Diệp Chi biết đứa bé bị đánh cắp, Mạc Đình Kiên có thể chắc chắn rằng Hạ Diệp Chi tuyệt đối sẽ không theo anh về thành phố Hà Dương.
Đứa bé vẫn chưa tìm được, nhưng anh nhất định phải mang Hạ Diệp Chi về.
Bây giờ anh hối hận rồi, lúc đó không nên bỏ mặc một mình Hạ Diệp Chi chạy trốn.
Giọng điệu của Mạc Đình Kiên nghe có vẻ lạnh lùng.
Hạ Diệp Chi tức đến run rẩy: “Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận?”
“Phải.” Mạc Đình Kiên quay đầu lại nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: “Em ngoài việc theo anh về thành phố Hà Dương ra không còn lựa chọn nào khác, nếu không suốt đời này em đừng mong gặp lại con nữa.”