Vệ sĩ và người hầu vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang tìm gạch, sắc mặt căng thẳng lập tức vây quanh cô.
“Mợ chủ, mợ muốn làm gì vậy…?”
Hạ Diệp Chi quét mắt một lượt: “Tâm trạng tôi không tốt, muốn lấy gì đó để đập đồ.”
Cả đám vệ sĩ và người hầu: “…”
Không ai ngăn cản Hạ Diệp Chi nữa, cô liền lấy mấy viên gạch đi vào phòng làm việc của Mạc Đình Kiên.
Vệ sĩ tuy rằng không ngăn cô nhưng cũng chú ý đến hành động của cô.
Nhìn thấy Hạ Diệp Chi lấy mấy viên gạch đi vào phòng làm việc của Mạc Đình Kiên, vê sĩ liền gọi điện cho Mạc Đình Kiên: “Cậu chủ, mợ chủ lấy gạch đi vào phòng làm việc.”
“Cô ấy định làm gì?”
“…Mợ chủ nói tâm trạng không tốt, đập phá đồ để xả stress.”
“Ừ, cứ kệ cô ấy.”
Vệ sĩ: “…”
Có lẽ đây chính là ‘có tiền nên sao cũng được’ trong truyền thuyết.
Trong phòng làm việc.
Hạ Diệp Chi ngồi ở trên mặt đất, lấy gạch cố gắng đập phá khóa của ngăn kéo.
Nhưng thứ Mạc Đình Kiên dùng đương nhiên đều là đồ tốt.
Hạ Diệp Chi tốn rất nhiều công sức mới đập vỡ được khóa ngăn kéo.
Cô ném gạch vào một góc, kéo ngăn kéo ra, ở bên trong là một quyển sổ hộ khẩu.
Hạ Diệp Chi mở ra xem, chủ hộ trong quyển sổ đó quả nhiên là tên cô.
Cô nhanh chóng lấy sổ hộ khẩu ra, đúng lúc định đứng dậy rời đi thì phát hiện trong ngăn kéo còn có một chiếc hộp nhỏ tinh xảo hình chữ nhật.
Chiếc hộp nhìn vô cùng mỹ lệ, chất liệu thượng hạng, vừa nhìn là biết đặt làm rồi.
Điều này chứng minh, chiếc hộp này là thứ vô cùng quý giá đối với Mạc Đình Kiên.
Bên trong hộp không biết chứa thứ gì nhỉ?
Mạc Đình Kiên còn cất giữ cẩn thận như vậy…
Chắc hẳn là thứ rất quan trọng với anh.
Hạ Diệp Chi đưa tay ra muốn mở thử xem bên trong là thứ gì, nhưng cô vừa vươn tay ra, lại dừng lại.
Cuối cùng, cô vẫn bị tính tò mò đánh bại.
Cô mở chiếc hộp tinh xảo đó ra, phát hiện bên trong là một chiếc bút máy vô cùng cũ kỹ.
Bên trên chiếc bút máy còn có biểu tượng thương hiệu, nhãn hiệu này Hạ Diệp Chi biết, lúc cô còn nhỏ nhãn hiệu này rất nổi tiếng, nhớ lúc đó phần thưởng nhận ở trường chính là một chiếc bút máy nhãn hiệu này.
Chiếc bút máy nhãn hiệu này có giá bình dân, nhưng đã ngưng sản xuất lâu rồi.
Không ngờ Mạc Đình Kiên lại trân trọng chiếc bút này.
Thực ra chiếc bút này hoàn toàn không có giá trị lớn, lúc đó cũng là sản xuất số lượng lớn, vậy mà Mạc Đình Kiên lại để chiếc bút này bên trong một chiếc hộp nhỏ riêng.
Chiếc hộp này không biết đắt hơn bút máy bao nhiêu lần.
Hạ Diệp Chi lấy điện thoại ra lên mạng tra ngày chiếc bút máy này dừng sản xuất, tính toán một chút, phát hiện chiếc bút này Mạc Đình Kiên đã gìn giữ ít nhất gần 10 năm rồi.
10 năm trước Mạc Đình Kiên mới 16, 17 tuổi.
Là con gái tặng cho anh sao?
Nhận thức được bản thân đang nghĩ gì, Hạ Diệp Chi phiền não tự nhắc nhở bản thân: “Ai tặng bút máy cho anh thì liên quan gì đến mình.”
Dù sao thì cô cũng muốn chia tay anh.
Hạ Diệp Chi mím môi, đặt chiếc bút máy lại chỗ cũ, dọn dẹp hiện trường, rồi mới đứng dậy quay lại phòng ngủ.
Cô đem sổ hộ khẩu, hộ chiếu và chứng minh thư cất cùng một chỗ.
Buổi tối.
Mạc Đình Kiên trước giờ chưa từng về nhà ăn cơm tối.
Hạ Diệp Chi ngồi trước bàn ăn, đang ăn cơm thì Mạc Đình Kiên từ bên ngoài đi vào.
Anh hơi thở sắc lạnh, ngồi đối diện với Hạ Diệp Chi.
Thím Hồ nhanh chóng lấy bát đũa cho Mạc Đình Kiên.
Không phải nói gần đây rất bận sao? Còn có thời gian về nhà ăn cơm?
Xem ra chuyện cô ban ngày lén chạy vào phòng làm việc của anh trộm sổ hộ khẩu giấu không nổi rồi.
Quả nhiên là như vậy, hai người đang ăn cơm bình yên, Mạc Đình kiên mới từ từ mở lời: “Đến phòng làm việc của anh đập thứ gì rồi?”
Hạ Diệp Chi nghĩ một chút, liền biết mấy tên vệ sĩ đó báo cho anh.
Một đám đàn ông chuyên đi mách lẻo là cái thể loại gì?
Hạ Diệp Chi trong lòng thầm oán trách, trực tiệp thừa nhận: “Ngăn kéo.”
Dù sao sớm muộn gì Mạc Đình Kiên cũng biết, giấu anh mãi cũng có tác dụng gì.
Mạc Đình Kiên nghe xong, sắc mặt trong chốc lát thay đổi, không nói gì liền đi lên tầng.
Hạ Diệp Chi nhìn bóng lưng của anh, tâm tình phức tạp. Loading...
Cô từ trước đến giờ chưa từng thấy Mạc Đình Kiên thất thần như vậy.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt có chút cay, bình tĩnh một chút mới đuổi theo anh.
Hạ Diệp Chi khoanh hai tay, dựa nửa người vào cửa, giọng khí khó kiềm chế được chút ghen tuông: “Một chiếc bút máy không đáng tiền lại xem như là bảo bối, ai tặng thế? Tình đầu tặng à?”
Mạc Đình Kiên không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ cẩn thận lau chiếc bút máy, sau đó cẩn thận đặt vào bên trong hộp.
Anh không bỏ chiếc hộp vào trong ngăn kéo nữa mà bỏ vào két sắt.
Hạ Diệp Chi nhìn thấy như vậy, nắm chặt tay, mím môi quay trở lại phòng ngủ.
Không nhìn thấy thì sẽ không thấy phiền lòng!
Người đàn ông khốn nạn.
Mạc Đình Kiên đi vào phòng ngủ thì thấy Hạ Diệp Chi đang lật quyển tạp chí, một trang chưa xem được ba giây lại tiếp tục lật sang trang tiếp theo, nhìn là biết không phải đang chuyên tâm đọc tạp chí.
Anh đi đến trước mặt cô, một tay giật lại quyển tạp chí.
“Đưa cho em.” Hạ Diệp Chi đưa tay ra cướp, ngẩng đầu chau mày trừng mắt nhìn anh.
Mạc Đình Kiên nhếch môi, cười lạnh: “Em tưởng em trộm sổ hộ khẩu rồi thì anh sẽ để em đi sao?”
“Em cũng không phải sủng vật của anh, em muốn đi đâu tùy ý em, dựa vào đâu mà cần xin phép anh cơ chứ?” Hạ Diệp Chi nâng quai hàm lên, bộ mặt kiêu ngạo, không có chút nhượng bộ nào.
Ý cười ở khóe môi của Mạc Đình Kiên ngày càng rõ nét: “Em có thể thử xem.”
Sự tự tin trong ánh mắt của anh nhìn thật sự ngứa mắt.
Cô còn chưa làm gì, anh dường như là đã nhìn trước được mọi việc, cảm thấy cô nhất định sẽ thất bại.
Trong lòng Hạ Diệp Chi cảm thấy phiền não.
Sự phiền não này không chỉ vì cô biết bản thân không đấu lại Mạc Đình Kiên, mà còn có một nguyên nhân quan trọng là, cô ý thức được sức chiến đấu của bản thân mình.
Đối mặt với Mạc Đình Kiên, một chút phản kháng của cô cũng không có.
Từ sau khi ông cụ Mạc xảy ra chuyện, đêm nay, là đêm đầu tiên Mạc Đình Kiên qua đêm ở nhà.
Hai người mỗi người một bên giường, không có những cái ôm thân mật, cũng không giao tiếp với nhau.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên dường như tỉnh giấc cùng một lúc.
Hạ Diệp Chi xuống lầu trước Mạc Đình Kiên.
Một vệ sĩ đang đứng ở phòng khách.
Anh ta nhìn thấy Hạ Diệp Chi liền cung kính gọi: “Mợ chủ.”
“Có việc gì sao?” Hạ Diệp Chi đoán rằng anh ta có việc gì đó liền tiến lại gần.
Vệ sĩ đưa cho Hạ Diệp Chi một văn kiện chuyển phát nhanh.
Hạ Diệp Chi liếc mắt qua văn kiện, lờ mờ đoán được thứ bên trong là gì.
Sau đó, cô mới đưa tay ra nhận lấy, phát hiện đúng như cô dự đoán, là giấy triệu tập của tòa án.
Thương thế của ông cụ Mạc đã được kết thành tội hình sự, mà Hạ Diệp Chi bây giờ đang mang thai, chỉ có thể áp dụng cách thức bảo lãnh chờ thẩm vấn.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Hạ Diệp Chi biết là Mạc Đình Kiên đi xuống rồi.
Cô quay đầu, giơ văn kiện pháp luật trong tay tra, châm biếm nói: “Mạc Đình Kiên, trong này cũng có phần của anh đúng không?”