“Được, tôi biết rồi.”
Mặc dù ngoài mặt thì Hạ Diệp Chi nói như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn hiểu rõ, cho dù thật sự có chuyện, cô cũng sẽ không đi làm phiền Thẩm Lệ cùng Cố Tri Dân.
Đúng như Thẩm Lệ nói, Mạc Cẩm Vân đã nhanh chóng tìm đến cửa.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Diệp Chi đang ăn sáng thì nghe bên ngoài có tiếng động.
Cô chưa kịp đứng dậy đi ra ngoài thì đã nghe thấy một tràng tiếng giày cao gót đang vang lên càng ngày càng gần.
Không lâu sau liền có một người phụ nữ xuất hiện ngay cửa phòng ăn.
Người phụ nữ đó mặc một bộ đồ vest, vừa nhìn đã thấy toát ra vẻ chuyên nghiệp, khuôn mặt trông có vẻ giống Mạc Đình Kiên, ngay cả thần thái cũng thanh cao lạnh lùng như Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi thầm đoán rằng có thể người phụ nữ này chính là Mạc Cẩm Vân.
Người phụ nữ đi thẳng tới trước mặt Hạ Diệp Chi, ánh mắt sắc đánh giácô.
Nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi khoảng mấy giây, chị ta mới mở miệng: “Cô chính là Hạ Diệp Chi?”
Chị ta không chỉ có thần thái giống Mạc Đình Kiên mà còn giống cả sự kiêu ngạo cùng khí chất cao quý chỉ có ở những người được sinh ra và lớn lên trong nhà giàu mới có, vừa lên tiếng đã tỏ rõ thần thái của mình.
Bị khí thế của Mạc Đình Kiên đàn áp suốt một thời gian dài nên dĩ nhiên là Hạ Diệp Chi không hề hoảng sợ khi đứng trước mặt chị ta.
Hạ Diệp Chi quay lại nhìn, ung dung cất giọng: “Tôi là Hạ Diệp Chi.”
Trong mắt người phụ nữ thoáng qua vẻ kinh ngạc rồi biến mất rất nhanh.
“Cô hẳn đã biết tôi là ai.” Người phụ nữ vẫn bình tĩnh nhìn Hạ Diệp Chi: “Tôi là chị gái của Mạc Đình Kiên, Mạc Cẩm Vân.”
Hạ Diệp Chi lúc này mới đứng dậy: “Chào chị.”
Ngay sau đó liền thể hiện khí chất của chủ nhà bằng cách phân phó người giúp việc: “Còn không mang trà lên?”
“Không cần.” Mạc Cẩm Vân trực tiếp giơ tay ngăn người giúp việc lại, khoanh tay trước ngực nhìn Hạ Diệp Chi: “Cô biết mục đích của tôi khi đến đây chứ? Trước khi quay về tôi đã nghe nói cô chính là người đẩy ông nội xuống cầu thang.”
Hạ Diệp Chi trực tiếp phản bác: “Tôi không đẩy ông nội, hơn nữa hiện tại chuyện này vẫn đang được điều tra.”
“OK.” Mạc Cẩm Vân tựa như mất kiên nhẫn không muốn nghe Hạ Diệp Chi giải thích liền lập tức ngắt lời cô: “Tôi chỉ muốn đến xem xem, người đã khiến cho em trai tôi bị người ta bàn tán, lại quậy cho nhà họ Mạc chúng tôi rối tung hết cả lên là loại phụ nữ nào thôi, bây giờ tôi phải đến bệnh viện, không có thời gian nói nhiều.”
Nghe giọng nói chuyện của Mạc Cẩm Vân, có thể thấy được cô là một người hết sức mạnh mẽ.
Không hổ là chị em sinh đôi của Mạc Đình Kiên, quả thật là giống nhau như đúc.
Mạc Cẩm Vân nói xong liền đi, Hạ Diệp Chi cũng đi theo tiễn cô ta.
Đến phòng khách, cô đã nhìn thấy một người trông giống trợ lý lên tiếng: “Tổng giám đốc Mạc.”
Bên cạnh người trợ lý còn có một cái va li hành lý.
Xem ra Mạc Cẩm Vân vừa trở về còn chưa kịp cất hành lý đã trực tiếp đến tìm Hạ Diệp Chi rồi.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe phanh gấp.
Hai người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa thì thấy Mạc Đình Kiên xuất hiện.
Mạc Cẩm Vân đi lên phía trước, ôm Mạc Đình Kiên một cái: “Đã lâu không gặp, em trai ngoan của chị.”
Mạc Đình Kiên nhận cái ôm này của Mạc Cẩm Vân.
Còn Mạc Cẩm Vân chỉ khẽ ôm anh một chút rồi buông ra.
Cô nhìn Mạc Đình Kiên, trong giọng nói thể hiện rõ sự bỡn cợt: “Quả nhiên đúng như ông nội nói, em rất thích cô gái tên Hạ Diệp Chi này, chị chẳng qua chỉ đến xem mặt cô ấy một chút mà thôi vậy mà đã đích thân chạy về rồi, sợ chị ăn thịt cô ấy à?”
Mạc Đình Kiên chẳng nhìn cô ta lấy một cái mà chỉ trực tiếp vòng qua người cô đi tới trước mặt Hạ Diệp Chi.
Đầu tiên anh quan sát Hạ Diệp Chi một lượt,sau đó đứng chắn trước mặt Hạ Diệp Chi rồi nói với Mạc Cẩm Vân: “Không đến bệnh viện thăm ông nội à?”
Mạc Cẩm Vân khoanh tay lại, khẽ hất cằm, ra vẻ hơi kiêu căng: “Chị đi giờ đây, em không lái xe đưa chị đi sao?”
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, không nói gì, rồi rời đi cùng Mạc Cẩm Vân luôn.
Khi ra tới cửa, Mạc Cẩm Vân quay đầu nhìn cô một cái.
Cái nhìn đó mang theo ý sâu xa, giống như đang nhìn một kẻ vô lại đáng khinh vậy.
Hạ Diệp Chi hơi siết chặt nắm đấm, mím chặt môi, vẻ mặt căng thẳng.
Mạc Cẩm Vân xem thường cô, về điểm này, Mạc Cẩm Vân không che giấu một chút nào cả.
Rời khỏi biệt thự, Mạc Cẩm Vân liền ngồi lên xe của Mạc Đình Kiên.
Mạc Cẩm Vân ngồi vào trong xe, thắt chặt dây an toàn rồi mới nói với Mạc Đình Kiên: “Cô gái mà em coi trọng cũng chẳng ra sao cả.”
Mạc Đình Kiên cũng chẳng thèm quay đầu lại mà chỉ cất giọng lạnh lùng: “Chẳng ra gì nhưng vẫn còn tốt hơn chị nhiều.”
“À, còn bảo vệ nữa cơ à.” Mạc Cẩm Vân đã quen với kiểu nói chuyện của Mạc Đình Kiên rồi.
Mà cô cũng chẳng nhường nhịn.
“Đến lúc điều tra ra Hạ Diệp Chi chính là hung thủ đẩy ông nội xuống lầu để xem em che chở cô ta thế nào nữa?” Khi Mạc Cẩm Vân nói đến ông Mạc, thì nét mặt cũng lạnh lùng hơn. Loading...
Mạc Đình Kiên mất kiên nhẫn nói: “Chị im đi được chưa?”
Mạc Cẩm Vân rốt cuộc cũng bị anh chọc giận.
“Mạc Đình Kiên, từ sau khi em cưới người phụ nữ đó đã được sống ngày nào yên ổn chưa? Chị đã sớm nói rồi, loại phụ nữ đó không xứng với em nhưng em lại cứ khăng khăng làm theo ý mình, bây giờ…”
Két…
Tiếng xe phanh gấp đã cắt ngang lời nói của Mạc Cẩm Vân.
“A…”
Mạc Cẩm Vân hét lên một tiếng, cơ thể cũng theo quán tính mà chồm về phía trước.
Cô quay sang nhìn Mạc Đình Kiên hét lên: “Mạc Đình Kiên, em điên rồi sao? Chị đã nói sai cái gì chứ!”
Mạc Đình Kiên ngồi yên không động đậy, chỉ có giọng nói hơi ảm đạm là để lộ tâm trạng của anh lúc này: “Mọi điều chị nói đều không đúng.”
Mạc Cẩm Vân vô cùng tức giận: “Em!”
“Xuống xe.”
“Mạc Đình Kiên!”
“Không nghe tôi nói sao?” Mạc Đình Kiên quay sang, trong đôi mắt ngập tràn sự lạnh lẽo đến thấu xương: “Một người bỏ ra nước ngoài suốt mười mấy năm trời không nghe không hỏi gì về tôi như chị thì có tư cách gì xen vào cuộc sống của tôi, hoa tay múa chân với người phụ nữ của tôi?”
Mạc Cẩm Vân bị ánh mắt của anh nhìn mà giật mình, sự ớn lạnh chân thật trong đôi mắt đó đang nói cho chị ta biết, Mạc Đình Kiên trước mặt đã không còn là đứa bé suốt ngày cười gọi chị ta là chị nữa rồi.
Mạc Cẩm Vân nuốt nước bọt, phải qua mấy giây mới hồi tinh thần lại, nói bằng giọng thương lượng: “OK, chúng ta đều phải bình tĩnh lại, chị không trở lại đây để gây gổ với em, bây giờ chúng ta hãy đến bệnh viện trước đã?”
Mạc Đình Kiên không hề nhún nhường: “Xuống xe.”
Mạc Cẩm Vân bị anh làm cho nghẹn họng, nhưng chị ta cũng biết tính khí của Mạc Đình Kiên, mặc dù rất bất mãn nhưng cũng chỉ đành nuốt cơn giận vào lòng, im lặng tháo dây an toàn ra rồi xuống xe.
Chị ta vừa mới xuống xe thì xe của Mạc Đình Kiên lập tức phóng đi như tên bắn khỏi cung.
Mạc Cẩm Vân giận xanh mặt.
Xe của trợ lý ngừng lại bên cạnh cô, ngay sau đó liền xuống xe cung kính mở cửa xe: “Cô Mạc, mời lên xe.”
Mạc Cẩm Vân liếc trợ lý: “Không được nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài!”
“Tôi biết rồi.” Trợ lý khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
“Hừ!” Mạc Cẩm Vân hừ một tiếng, cô ta vốn dĩ không thích Hạ Diệp Chi, bây giờ lại càng ghét hơn.
Đến bệnh viện, Mạc Cẩm Vân phát hiện Mạc Đình Kiên không hề chờ cô ta nên đành đi thẳng lên trên.
Sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Cô ta nhìn thấy Mạc Đình Phong trong phòng của ông Mạc.
Mạc Đình Phong thấy cô, trong ánh mắt lướt qua tia cười nhạt: “Cẩm Vân đấy à.”
“Con chào ba.” Mạc Cẩm Vân đi tới ôm lấy Mạc Đình Phong.
Mạc Đình Phong vỗ vai cô: “Mau vào thăm ông nội con đi.”
Mạc Đình Kiên đứng một bên lạnh lùng nhìn tiết mục cha và con gái diễn cảnh cha con gặp mặt cảm động lòng người, khóe môi hơi cong lên nhưng không có ý cười.