Mà người sắp đặt ván cờ này là ai?
Có mục đích gì?
Là người nhà họ Mạc sao?
Nếu như là người nhà họ Mạc, đối phương làm thế nào để dùng ông cụ Mạc dẫn Hạ Diệp Chi vào cái ván cờ này?
Tại sao phải ngay ở một mùng đầu năm?
Hạ Diệp Chi vừa đi vừa nghĩ đến những vấn đề này, đã đi vào trong phòng ông cụ Mạc.
Ngay ở vài ngày trước, cô vẫn còn cùng ông cụ Mạc ngồi ở trên ghế sôfa xem TV, ông cụ Mạc còn để cô cùng Mạc Đình Kiên phải đối xử tốt với nhau.
Chẳng qua mới vài ngày thôi, ông cụ Mạc đã hấp hối nằm trong phòng phẫu thuật.
Trong lòng Hạ Diệp Chi đầy bụng sầu não…
Cô quay người đi ra ngoài: “Đi thôi.”
Thời Dũng vẫn ở sau lưng cô.
Cô về tới phòng, Thời Dũng liền giữ ở ngoài cửa.
Lúc muốn đóng cửa, cô quay đầu nhìn về Thời Dũng nói một tiếng: “Vất vả rồi.”
Dù sao cũng là mùng một đầu năm, Mạc Đình Kiên vẫn gọi Thời Dũng tới.
“Mợ chủ khách sáo, cậu chủ tin tôi mới ở thời điểm này để tôi thay cậu ấy làm việc.” Thời Dũng hơi gật đầu, vẫn cẩn thận ổn trọng như trước.
Hạ Diệp Chi cũng không nói thêm gì nữa, khóe miệng cong lên cười cười liền tiến vào phòng.
…
Một mực đợi đến lúc bầu trời tối đen cũng không thấy ai trở về.
Hạ Diệp Chi cầm lấy điện thoại, rất muốn gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên hỏi tình hình.
Cho dù trong lòng cô cho rằng lời nói lúc trước Mạc Đình Kiên nói với cô cũng không phải là thật lòng, thế nhưng cô vẫn không dám gọi.
Cô không muốn nghe giọng nói lạnh như băng của Mạc Đình Kiên.
Trước kia khi cô trải qua những ngày tội tệ nhất ở nhà họ Mạc cũng không cảm thấy có gì khó khăn.
Bây giờ chỉ là nghe thấy Mạc Đình Kiên dùng giọng nói lạnh như băng nói chuyện với cô, cô lại cảm thấy khổ sở.
Cô thật sự bị Mạc Đình Kiên nuông chiều quá rồi.
CỐC CỐC!
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Hạ Diệp Chi vui vẻ trong lòng, tưởng rằng Mạc Đình Kiên đã trở về, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Cửa phòng mở ra, Hạ Diệp Chi thấy rõ người tới, vốn mừng rỡ biến mất không còn một mảnh.
Đứng ở ngoài cửa cũng không phải là Mạc Đình Kiên, mà là người hầu đưa cơm cho cô.
Hạ Diệp Chi hỏi người hầu: “Cậu chủ còn chưa trở lại?”
Người hầu thật thà lắc đầu, buông mâm liền xoay người đi ra.
Lúc vừa mới mở cửa, cô chú ý tới Thời Dũng vẫn mang theo mấy tên vệ sĩ canh giữ ở cửa ra vào.
Cô mở cửa lần nữa, hỏi Thời Dũng: “Mạc Đình Kiên có gọi điện thoại cho anh nói gì không?”
“Không có.” Thời Dũng cúi đầu xuống, không nhìn vẻ mặt tràn đầy thất vọng của Hạ Diệp Chi.
Cuối cùng cô vẫn không có gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Cũng không có ý muốn ngủ, cầm tấm đệm lông vùi mình trên ghế sôfa nghỉ ngơi.
Sau khi cô mơ mơ màng màng ngủ rồi, thì cảm giác được có người đang đi lại trong phòng.
Mặc dù đang đi lại nhưng người kia cố gắng thả nhẹ tiếng bước chân, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn rất nhạy cảm nghe được, hơn nữa vô cùng cảnh giác tỉnh lại.
Mở mắt, đập vào mi mắt đúng là dáng người cao lớn mạnh mẽ của Mạc Đình Kiên.
Lúc này Mạc Đình Kiên hơi hơi nghiêng người đến gần cô, một cánh tay hơi hơi nâng lên, cũng không biết muốn làm cái gì.
Hạ Diệp Chi ngồi thẳng người: “Anh đã về rồi.”
Mạc Đình Kiên đứng thẳng người, mặt không biểu tình nhìn xem cô: “Ăn cơm tối rồi?”
“Ừ”. Hạ Diệp Chi ngoan ngoãn gật đầu nhẹ, hỏi anh: “Ông cụ sao rồi? Ông….”
Cô nói đến đây liền im lặng.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên trở nên lạnh: “Đã phẫu thuật xong, nhưng còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, có khả năng trong bốn mươi tám giờ tới sẽ tỉnh lại, cũng có khả năng sẽ không tỉnh lại nữa.”
Hạ Diệp Chi chợt ngẩng đầu nhìn về Mạc Đình Kiên, vừa vặn đối diện ánh mắt lạnh như băng như anh. Loading...
Cô có hơi sợ giải thích: “Em không có đẩy ông cụ.”
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Mạc Đình Kiên nhìn cô cũng không nói lời nào, dường như đang tự hỏi tính chân thật trong lời nói của cô.
Cô vẫn cảm thấy mình là một người vô cùng kiên cường.
Thế nhưng ở trước mặt Mạc Đình Kiên. cô đã sớm cởi bỏ nón sắt xuống.
Anh lặng im ngắn ngủi như vậy đã đủ để đâm bị thương cô.
Nhưng mà lời nói tiếp đó của anh càng khiến cho Hạ Diệp Chi như rơi vào hầm băng.
” Chuyện này, cảnh sát sẽ điều tra.”
Cho dù là không có bất kỳ cảm xúc còn lạnh như băng, giọng nói Mạc Đình Kiên vẫn dễ nghe.
Hạ Diệp Chi nắm chặt hai tay của mình, khàn giọng nói: “Mạc Đình Kiên, em không tin những gì anh nói, em cho anh cơ hội nói lời thật, chỉ có một lần.”
Cô không tin đây là lời thật lòng của Mạc Đình Kiên.
Cô ngửa đầu nhìn Mạc Đình Kiên, quyết định vẫn tin tưởng lòng mình, cũng tin tưởng Mạc Đình Kiên.
Nhưng mà, Mạc Đình Kiên không hề để ý chút lòng tin nhỏ nhoi của cô.
Anh cong môi, cười lạnh một tiếng: “Hạ Diệp Chi, tôi nói đều là lời thật, cô thật cho mình là một hiền lành tốt bụng sao? Nếu thật sự là người hiền lành tốt bụng, lúc đầu cô sẽ không để phóng viên đi nhà xưởng của họ Hạ chụp ảnh, thiếu chút nữa làm cho nhà họ Hạ phá sản.”
Anh nói xong liền nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, dường như đang nhìn xem phản ứng của cô.
Hạ Diệp Chi chỉ nhếch môi, mắt lạnh nhìn Mạc Đình Kiên trước mắt.
Dường như Mạc Đình Kiên bị phản ứng bình tĩnh của Hạ Diệp Chi chọc giận, anh dí sát vào cô hơn, giọng điệu lạnh hơn: “Người nhà họ Hạ các cô, cô cũng không ít lần dùng thủ đoạn đối phó bọn họ, huống chi là ông cụ tôi, một ông già khác họ.
“Tôi cũng không phải là loại phụ nữ như Hạ Hương Thảo, làm sao tôi có thể vì chuyện Tần Thủy San mà làm chuyện đó với ông nội…”
Hạ Diệp Chi còn chưa nói hết đã bị Mạc Đình Kiên cắt đứt: “Được rồi, đừng gọi ông nội, cô không có tư cách.”
“Mạc Đình Kiên!” Hạ Diệp Chi “soạt” một cái từ trên ghế sôfa đứng lên, lớn tiếng nói: “Đầu óc của anh bị chó ăn rồi sao? Đây rõ ràng là có người muốn hãm hại tôi, toàn bộ người nhà anh không đi tìm hung phạm, ngược lại ở chỗ này vu oan tôi?”
Mạc Đình Kiên híp mắt lại, thò tay nắm cái cằm Hạ Diệp Chi, trong tròng mắt đen tản ra lạnh lẽo thấu xương, cảnh cáo nói: “Hạ Diệp Chi, chú ý cô dùng từ, cả gia đình chúng tôi đều họ Mạc, làm sao người nhà họ Mạc chúng tôi có thể làm loại chuyện này?”
Cái cằm Hạ Diệp Chi bị anh bóp đến đau, nhưng cô không hô một tiếng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Mạc Đình Kiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm sao không có khả năng! Tôi thấy nhà họ Mạc các anh không có ai là tốt, nhất là anh!”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên lạnh đến dọa người.
Hạ Diệp Chi bắt đầu hơi nghĩ mà sợ.
Nhưng thời điểm như vậy, cô lại không thể yếu thế.
“Như thế nào? Muốn đánh tôi? Đến đi, tốt nhất giết luôn con của anh, đến lúc đó nếu như các người phải vu oan tôi tiễn đưa tôi vào ngục giam, cũng đỡ phải chờ tôi sinh con ra, chỉ cần bản án vừa đưa ra, tôi có thể trực tiếp vào ngục giam, để cho các người được vừa lòng như ý.”
Hạ Diệp Chi nhìn sắc mặt Mạc Đình Kiên không ngừng biến đổi, trong lòng vô cùng thoải mái.
Mạc Đình Kiên giận quá bật cười: “Hạ Diệp Chi, cô biết cô đang nói cái gì sao?”
“Tôi đương nhiên biết rõ.” Hạ Diệp Chi cười lạnh: “Thái độ hiện tại của anh rất rõ ràng đó, chính là nhận định là tôi đẩy ông cụ xuống đấy, nếu như các người muốn báo án, tôi ngoại trừ bó tay thì còn có thể như thế nào đây?”
Nếu như ngay cả Mạc Đình Kiên cũng không tin cô, nhà họ Mạc muốn báo cô, để cô đi ngồi tù, cô thật sự đấu không lại nhà họ Mạc.