Mạc Đình Phong và Mạc Liên là hai anh em ruột, hai ngày nay hai người ở chung xem ra, quan hệ của hai người rất tốt.
Nếu như hai người chỉ là đi cùng đường tán ngẫu bình thường, ngược lại cũng không việc gì.
Thế nhưng hai người bộ dạng sợ hãi cảnh giác, nhìn rất lén lút vô cùng khả nghi.
Hạ Diệp Chi mím môi, liền đi theo.
Bởi vì là đêm ba mươi, người giúp việc trong nhà cổ so với bình thường cũng ít hơn một chút, bọn họ vừa mới ăn bữa cơm tất niên xong, lúc này những người giúp việc kia cũng đang ăn cơm tất niên.
Cho nên, dọc đường Hạ Diệp Chi đi, hầu như không gặp người giúp việc nào.
Cô đi theo Mạc Đình Phong và Mạc Liên, thấy Mạc Đình Phong dẫn Mạc Liên đi vào phòng của mình.
Lúc đóng cửa, Mạc Đình Phong còn ở cửa nhìn xung quanh một cái.
Hạ Diệp Chi hết sức cảnh giác lắc người một cái trốn ở bên cạnh chỗ rẽ.
Lúc đi ra, cửa phòng đã đóng.
Hạ Diệp Chi đi tới trước của phòng Mạc Đình Phong, áp tai vào cửa cẩn thận nghe hai người đang nói cái gì.
Cô cảm thấy hai người này chắc chắn có bí mật gì đó.
Mạc Liên là mẹ Trần Tuấn Tú, hai tháng nay Trần Tuấn Tú đột nhiên bất thường chống lại Mạc Đình Kiên, mà Mạc Đình Kiên đối với Mạc Liên rõ ràng cũng không quá gần gũi.
Trước đây quan hệ Mạc Đình Kiên và Trần Tuấn Tú, Mạc Gia Thành đều tốt, và quan hệ với Mạc Liên tất nhiên cũng không tệ, anh sẽ không vô duyên vô cớ không gần gũi với Mạc Liên.
Cho dù là Trần Tuấn Tú có vấn đề, anh cũng không thể vì Trần Tuấn Tú mà đối xử lạnh nhạt với Mạc Liên.
Dựa vào bản thân Mạc Gia Thành có thể nhìn ra được, anh cũng không vì thù hận với Trần Tuấn Tú, mà đối xử lạnh nhạt với Mạc Gia Thành.
Như vậy xem ra, bản thân Mạc Liên chắc chắn cũng có vấn đề.
Vừa nghĩ như vậy, Hạ Diệp Chi liền cảm thấy nhà giàu thật đúng là phiền phức.
Nhiều bí mật như vậy.
Phòng này hiệu quả cách âm rất tốt, Hạ Diệp Chi hoàn toàn không nghe được gì.
Nếu không nghe được gì, vậy Hạ Diệp Chi cũng chỉ đành phải quay người rời đi.
Cô đi không bao xa, chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng cửa mở.
Hạ Diệp Chi có lẽ vì có tật giật mình, liền chạy.
Cô chạy đến chỗ rẽ, làm dịu hô hấp một chút, mới thò đầu nhìn, cô phát hiện Mạc Đình Phong và Mạc Liên hai người đã rời đi.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới thở dài một hơi, về đến phòng vào WC rồi đến phòng ăn.
Đến phòng ăn, cô liền bắt gặp Mạc Đình Kiên bước chân vội vã.
Mạc Đình Kiên vừa nhìn thấy cô, liền dừng bước, nhíu mày hỏi cô: “Sao lâu vậy mới quay lại?”
Hạ Diệp Chi mím môi, nghĩ chuyện vừa rồi ngoại trừ chứng minh Mạc Đình Phong và Mạc Liên hai người có thể có bí mật gì bên ngoài, thì cũng không thể nói rõ cái gì.
Dù sao ai mà không có chút bí mật chứ?
Cho nên, cô cũng không muốn nói cho Mạc Đình Kiên, nén ra hai chữ: “Táo bón.”
Mạc Đình Kiên nhướn mày, sờ sờ đầu cô, dắt cô vào.
Lúc Hạ Diệp Chi đi vào, liền phát hiện Mạc Đình Phong đã ở trong phòng ăn.
Giống như cảm nhận được ánh mắt Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Phong quay đầu lại nhìn cô một cái, hơn nữa còn nhìn cô cười cười.
Bởi vì chuyện vừa rồi, Hạ Diệp Chi thấy nụ cười này của Mạc Đình Phong, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng nét mặt cô không biểu hiện ra ngoài, chỉ hướng phía Mạc Đình Phong cười cười.
Một lát sau, Mạc Liên cũng đi vào.
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên ngồi bên cạnh ông cụ Mạc, Mạc Liên cũng ngồi phía bên kia ông cụ Mạc.
Mạc Liên dịu dàng lên tiếng hỏi: “Diệp Chi mấy tháng rồi? Sao chưa lộ vẻ mang thai vậy.”
“Chưa được hai tháng.” Hạ Diệp Chi không tự chủ được sờ sờ bụng mình.
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô, ánh mắt cũng mang theo sự ôn nhu.
Ánh mắt Mạc Liên nhìn về phía hai người, liền nở nụ cười.
Nụ cười thoạt nhìn dịu dàng mà tràn ngập thiện ý.
Hạ Diệp Chi đột nhiên có chút không nghĩ ra, người phụ nữ như Mạc Liên, thoạt nhìn dịu dàng, ngược lại bà ấy dạy dỗ hai người con trai tính cách hoàn toàn không giống bà ấy.
Không, tính cách Mạc Gia Thành và bà ấy cũng khác biệt rất lớn.
Mà Trần Tuấn Tú cho tới nay đều mang dáng vẻ dịu dàng ấm áp, chẳng ai nghĩ tới anh ta lại làm chuyện đáng khinh như vậy.
Trần Tuấn Tú trở thành người hai mặt như vậy, có phải nguyên nhân liên quan đến gia đình?
Nếu như như vậy, Mạc Liên ngoài mặt mỏng manh có phải cũng là giả bộ thế không.
“Diệp Chi? Cháu làm sao vậy?”
Hạ Diệp Chi chợt hoàn hồn, mới phát hiện mình nhìn chằm chằm Mạc Liên.
Cô cười nói: “Cô, làm sao vậy?”
“Vừa mới hỏi cháu mấy lần, đến lúc đó có phải nên đi bệnh viện kiểm tra một chút là bé trai hay bé gái không?” Giọng Mạc Liên vẫn dịu dàng như cũ.
“Cũng không cần.” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nhướn mày liếc mắt nhìn Mạc Liên, giọng nói có chút lạnh lùng: “Bé trai hay bé gái cũng không quan trọng.”
Bầu không khí có chút tế nhị.
Người nhà họ Mạc như vậy, dĩ nhiên là muốn Hạ Diệp Chi sinh bé trai rồi.
Mạc Liên vừa bị Mạc Đình Kiên nói như vậy, sắc mặt hơi đổi, miễn cưỡng cười cười, không lên tiếng nữa.
Hạ Diệp Chi lặng lẽ đưa tay nhéo nhéo tay Mạc Đình Kiên.
Ngày hôm nay dù sao cũng là đêm ba mươi, cô muốn Mạc Đình Kiên kìm chế lại tính tình một chút.
Ai ngờ, Mạc Đình Kiên cũng quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn cô… Loading...
…
Qua mười hai giờ, mọi người liền chúc nhau năm mới vui vẻ hạnh phúc.
Ông cụ Mạc cho Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi mỗi người một cái túi đỏ chót: “Hai người các cháu phải thật tốt.”
Hạ Diệp Chi cười nói: “Cảm ơn ông nội.”
Tất nhiên, những người cháu trai cháu gái khác, cũng đều nhận được tiền lì xì từ ông cụ Mạc.
Về đến phòng, Hạ Diệp Chi vừa bóc tiền lì xì vừa để ý vẻ mặt Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên từ lúc Mạc Liên hỏi chuyện đó, liền thay đổi nét mặt, liên tục không tốt.
” Mạc Đình Kiên!” Hạ Diệp Chi gọi anh một tiếng.
Mạc Đình Kiên mặt không thay đổi liếc nhìn cô một cái: “Cái gì?”
“Không phải cô chỉ hỏi một chút có muốn kiểm tra giới tính em bé thôi sao, anh phản ứng mạnh như vậy làm cái gì?”
Mạc Đình Kiên không nói.
Hạ Diệp Chi dứt khoát xuống giường đi tới bên cạnh anh: “Bà ấy cũng không có ác ý, anh…”
“Anh quan tâm có ác ý hay sao?” Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô, gương mặt lạnh lùng: “Hạ Diệp Chi, lúc trước anh đồng ý với em quay về nhà cổ ăn tết, không phải mang em qua đây để chịu ấm ức nhìn sắc mặt người khác.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt.
Hóa ra anh tức giận là vì vậy.
“Em không ấm ức, thật mà.”
Hạ Diệp Chi có chút buồn cười, mấy ngày nay Mạc Đình Kiên chăm sóc cô nghiêm khắc như vậy, cô cảm giác mình như một bảo bối, đâu có ấm ức.
Mạc Đình Kiên nhìn cô chằm chằm vài giây, giống như là đang xác định cô không nói dối.
Ngay sau đó, anh thở dài nhẹ một tiếng: “Ngủ đi.”
…
Ngày hôm sau.
Lúc Hạ Diệp Chi tỉnh lại, Mạc Đình Kiên đã không còn ở bên cạnh.
Bên ngoài truyền đến tiếng người giúp việc: “Mợ chủ, cô đã dây chưa? Ông cụ Mạc bảo cô qua một chuyến, cậu chủ cũng ở bên kia chờ cô.”
Hạ Diệp Chi vừa nghe, lập tức ngồi dậy: “Dậy rồi, tôi qua đó ngay.”
Cô nhìn giờ một chút, đã mười một giờ.
Cô nhanh chóng rời giường rửa mặt thay quần áo, đi ngay đến chỗ ông cụ Mạc.
Cửa phòng ông cụ Mạc mở, bên trong lại không có người.
Cô từ trong phòng đi ra, chợt nghe thấy bên kia cầu thang có động tĩnh.
“Ông nội?”
Cô gọi một tiếng không thấy có tiếng đáp lại, liền đi tới.
Đột nhiên, một vật nặng từ trên cầu thang lăn xuống truyền đến âm thanh nặng nề.
Hạ Diệp Chi đáy lòng căng thẳng, chạy về phía cầu thang.
Cô chạy tới liền phát hiện, ông cụ Mạc đã lăn từ cầu thang xuống mặt đất, trên sàn nhà trắng toát tràn ra một mảng máu lớn.
Hạ Diệp Chi trợn to mắt, mất vài giây mới phản ứng được, run rẩy gọi một tiếng: “Ông nội!”
Có người giúp việc đi qua, hét lên một tiếng.
“A! Người đâu mau tới đây, ông chủ ngã rồi…”
“Ông cụ Mạc… xảy ra chuyện rồi!”
“Mau gọi bác sĩ!”