Đến lúc Hạ Diệp Chi nói xong điện thoại, Mạc Đình Kiên ở bên cạnh mới lên tiếng hỏi cô: “Còn đi Kim Hải.”
Anh cố giữ một bộ mặt hỉ nộ không rõ, hình như có chút không vui.
Cô bây giờ mang thai không phải là như ý anh rồi sao? Sao lại bày ra sắc mặt này để làm gì?
“Đi chứ.” Hạ Diệp Chi nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, tinh thần mệt mỏi.
Cô đã sớm cùng Thẩm Lệ nói muốn ở Kim Hải gặp mặt rồi, đi cũng đi cả rồi, đương nhiên vẫn là muốn gặp mặt.
Cửa Kim Hải.
Hạ Diệp Chi còn chưa xuống xe, đã nhìn thấy xe của Thẩm Lệ rồi.
Cô cầm điện thoại ra gọi cho Thẩm Lệ: “Xuống xe đi vào đi, tớ nhìn thấy cậu rồi.”
Một lúc sau, Thẩm Lệ liền mở cửa xe đi xuống, đeo kính râm và khẩu trang, một dáng vẻ trang bị kín đáo.
Hạ Diệp Chi theo sát phía sau Mạc Đình Kiên vào Kim Hải.
Thẩm Lệ vừa vào Kim Hải, liền đem khẩu trang và kính râm bỏ xuống, lúc quay đầu nhìn thấy Hạ Diệp Chi, đáy mắt sáng lên, liền chạy đến hướng cô.
“Diệp Chi, cậu…” Lời vừa nói được một nửa, cô mới chú ý đến Mạc Đình Kiên ở phía sau Hạ Diệp Chi.
Cô ngưng lời nói lại, phẫn nộ gọi một tiếng: “Ông chủ lớn.”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên đáp một tiếng lạnh nhạt, nét mặt không có gì thay đổi rõ rệt.
Anh quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Hai người đến phòng bao trước đi.”
Cũng không đợi Hạ Diệp Chi trả lời, anh liền quay người tiếp tục rời đi.
Anh vừa đi, Thẩm Lệ liền thở phào nhẹ nhõm, hỏi Hạ Diệp Chi: “Chuyện gì vậy? Trước đây không phải ông chủ lớn không bắt cậu mang thai sao? Sao bây giờ cậu mang thai rồi, anh ta hình như không vui?”
“Không biết, một người đàn ông tâm tư còn khóa đoán hơn cả phụ nữ.” Hạ Diệp Chi vuốt tay: “Tớ nào đâu biết anh ấy đang nghĩ gì.”
Thẩm Lệ nghe vậy sửng sốt, cô quay đầu quan sát thật kỹ vẻ mặt của Hạ Diệp Chi, thấy dáng vẻ cô không có vấn đề, hỏi dò: “Cậu với ông chủ lớn luôn không hòa hợp sao?”
Hạ Diệp Chi hỏi lại cô: “Chúng tớ có vấn đề gì sao?”
Giữa cô và Mạc Đình Kiên thật là có vấn đề, vốn dĩ chỉ là có liên quan đến Trần Tuấn Tú, đó cũng không phải là vấn đề lớn khó giải quyết, bây giờ hình như càng phức tạp rồi.
Thẩm Lệ lắc đầu nói: “Nói không được, cảm giác hai người đều kỳ lạ.”
Hạ Diệp Chi mím môi, mắt rủ xuống che giấu vẻ ưu tư ở đáy mắt.
Sau khi Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi tách ra, liền tiếp tục đi tới hướng phòng anh ở Kim Hải.
Cửa phòng có vệ sĩ canh giữ, là Thời Dũng đến.
Vệ sĩ nhìn thấy Mạc Đình Kiên, liền khom người kêu lên cung kính: “Cậu chủ.”
Vệ sĩ đứng trước cửa thay anh mở cửa.
Mạc Đình Kiên nhấc chân đi vào.
Thời Dũng nhìn thấy Mạc Đình Kiên vào, liền gật đầu cung kính.
“Người đâu?” Mạc Đình Kiên nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy người khác.
Thời Dũng hướng về bức tường hai bước, dưới đáy bàn kéo ra một người phụ nữ vứt xuống trước mặt Mạc Đình Kiên.
Trước đó anh ra lệnh, để bọn họ đưa người gây tai nạn đi giải quyết riêng, đợi anh quay lại xử lý.
Chiếc xe đó không đụng trúng Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên, cuối cùng còn nguy hiểm đụng vào hàng rào bãi đỗ xe, đầu xe bị đụng biến dạng rồi, người trên xe đương nhiên bị thương không rõ.
Người phụ nữ đầy mặt là máu, trên tóc cũng dính không ít máu, lúc này đã cứng lại khô khốc trên tóc, đầu tóc dính chung một chỗ, một cái một cái như là dây thừng.
Dù vậy, Mạc Đình Kiên vẫn liếc một cái người phụ nữ trước mắt.
Mạc Đình Kiên tiến tới một bước, ánh mắt độc ác rơi vào trên người phụ nữ, giọng nói u ám đến mức giống như là từ trong đia ngục Diêm vương nhảy ra: “Hạ Hương Thảo, lâu ngày không gặp.”
Hạ Hương Thảo run cầm cập, một câu cũng không nói hoàn chỉnh: “Xin…xin…xin lỗi, tôi….anh….Hạ…”
Cô ta vừa nói, vừa run ngửa đầu nhìn Mạc Đình Kiên, trong đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi, liều mình cầu xin sự tha thứ, nhưng tại vì quá sợ hãi, cô ta một câu cũng nói không rõ.
Mạc Đình Kiên ngoài Hạ Diệp Chi ra hiếm thấy biểu hiện kiên nhẫn như vậy, anh không nói, liền nhìn Hạ Hương Thảo run lẩy bẩy vừa nói không thành lời.
Vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ.
Qua hai phút, Mạc Đình Kiên hình như cảm thấy không có gì thú vị, hướng vệ sĩ khoát tay một cái: “Đem dao ra đây.”
Hạ Hương Thảo vừa nghe anh nói, toàn thân liền run đến mức càng sợ hãi, nhưng lại kỳ tích đem lời nói rõ.
“Xin lỗi… sẽ không có lần sau nữa…tôi sẽ không đối đầu với Hạ Diệp Chi nữa…anh tha cho tôi, tôi cầu xin anh tha cho tôi…” Loading...
Hạ Hương Thảo mất máu quá nhiều, vừa mới có chút choáng đầu, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.
“Không cần sợ như vậy.” Mạc Đình Kiên ngồi xuống, trong mắt tối sầm lại, hạ giọng nói: “Cô muốn đụng chết Hạ Diệp Chi, nhưng tôi không ác như cô, tôi sẽ không giết cô đâu.”
“Không!!” Hạ Hương Thảo lên tiếng chói tai hăm dọa.
Mạc Đình Kiên đúng là sẽ không giết cô ta, nhưng anh đối với cô ta làm chuyện này so với giết cô càng đau khổ hơn.
“Đã không phải là lần đầu tiên, phải quen rồi mới đúng.” Mạc Đình Kiên chậm rãi đứng lên, liền gọi vệ sĩ đem ra chiếc ghế đặt sau lưng anh.
Mạc Đình Kiên ngồi xuống.
Hạ Hương Thảo tiếp tục mặc vớ và váy như nhau, vệ sĩ cầm dao ra, nhẹ nhàng rạch một cái, liền rạch vớ của cô ta.
Hạ Hương Thảo trừng to cặp mắt, toàn thân co rúm: “Đừng! Đừng đối với tôi như vậy!! A!!!”
Vệ sĩ cầm dao, bắt đầu dọc theo cẳng chân của Hạ Hương Thảo, cạo từng lớp từng lớp thịt.
Hạ Hương Thảo từ nhỏ ngang ngược, ở nhà họ Hạ nhận được sự cưng chiều, khổ một chút cũng chịu không nổi, làm sao có thể chịu được loại hành hạ này.
Lần trước cô ta ở trước mặt truyền thông bịa đặt chuyện kết hôn, cũng là Mạc Đình Kiên dùng cách này để ép cô ta làm.
Hạ Hương Thảo loại người không có đầu óc này, thật dễ dàng đối phó.
Hạ Hương Thảo liên tục kêu, Mạc Đình Kiên lạnh lùng lên tiếng: “Ồn ào quá.”
Sau đó, miệng của Hạ Hương Thảo liền bị chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ không rõ.
Thời Dũng đứng bên cạnh, nhìn thấy bắp thịt trên mặt co rúm, cuối cùng vẫn là vểnh môi nhìn về nơi khác.
Đến lúc Hạ Hương Thảo đau đến mức muốn bất tỉnh đi, của phòng đột nhiên bị mở ra.
Mi tâm Thời Dũng nhảy lên, là ai không thức thời như vậy, vào lúc này lại dám đẩy cửa bước vào?
“Mạc Đình Kiên!”
Thời Dũng nghe thấy giọng nói này, liền âm thầm kêu hỏng bét.
Ngoài Hạ Diệp Chi ra còn có ai gọi tên Mạc Đình Kiên như vậy.
Hạ Diệp Chi vừa vào, liền hướng đến Mạc Đình Kiên chạy tới.
Ngay phía trước Mạc Đình Kiên chính là Hạ Hương Thảo đã sắp bất tỉnh, Hạ Diệp Chi dị̃ nhiên nhìn thấy hình dáng Hạ Hương Thảo lúc này.
Hạ Hương Thảo vừa nãy gây ra một trận tai nạn xe, rồi sau đó bị Mạc Đình Kiên dọa đến mất hồn mất vía, lúc này đã hoàn toàn bị hành hạ đến không còn dáng người.
Hạ Diệp Chi cũng bị dáng vẻ này của Hạ Hương Thảo hù dọa rồi, qua mấy giây mới phản ứng lại, hỏi vệ sĩ bên cạnh: “Chị ta, còn… sống không?”
Vệ sĩ gật đầu cứng nhắc: “Còn sống.”
Vệ sĩ nói xong, liền ngẩng đầu cẩn thận nhìn Mạc Đình Kiên một cái.
Mạc Đình Kiên sau khi Hạ Diệp Chi đi vào, thì không có lên tiếng nói một câu.