Hạ Diệp Chi nhìn phòng của anh, sờ qua một chút, dáng vẻ rất ngạc nhiên.
Ở một góc trên bàn học, cô nhìn thấy một bức ảnh chụp chung của người phụ nữ và đứa nhỏ.
Bức ảnh này được chụp vào mùa hè, trong bức ảnh, dáng dấp bé trai rất đẹp trai, mặc đồng phục ngắn tay, nhìn máy ảnh cười toe toét, cười rất rực rỡ.
Người phụ nữ đứng bên cạnh mặc một chiếc váy màu trắng, nụ cười dịu dàng, ung dung, lộ ra mấy phần thoát tục.
“Mẹ anh.”
Phía sau lưng truyền đến giọng nói khàn khàn của Mạc Đình Kiên.
Ngay sau đó, cánh tay của anh vòng qua eo cô, lồng ngực rắn chắc, ấm áp dán sát vào phía sau lưng cô, cả người cô bị bao trùm bởi hơi thở trong trẻo lạnh lùng đặc thù trên người Mạc Đình Kiên.
Anh đưa bàn tay còn lại ra sờ lên người phụ nữ trong bức ảnh, chậm rãi giải thích với cô về nguồn gốc của bức ảnh này.
“Khi đó là ngày quốc tế thiếu nhi, bà ấy đến trường học của anh tham gia ngày hội gia đình, sau khi kết thúc thì chụp bức ảnh này.”
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn anh, sau đó lại đem ánh mắt dừng trên người bé trai.
Trên bức ảnh, bé trai cười rất rực rỡ, đáy mắt không chút âm u, rất khó tưởng tượng, mười mấy năm sau, Mạc Đình Kiên lại có dáng vẻ như hiện tại.
Anh rất đẹp trai, nhưng đáy mắt anh luôn cất giấu vẻ âm u mà người bình thường khó lòng hiểu được, tính cách khó đoán, gặp phải chuyện liên quan đến mẹ, anh liền trở nên hung ác.
Nếu như có thể, ai cũng muốn sống vui vẻ một chút.
Thế nhưng Mạc Đình Kiên cũng bị ép biến thành dáng vẻ này.
Rốt cuộc lòng người có thể xấu xa đến mức nào đây?
Hạ Diệp Chi khó có thể tưởng tượng được, năm đó Mạc Đình Kiên mới mười một tuổi, nhìn thấy mẹ vì cứu mình, ngay trước mắt anh bị người ta chà đạp là loại cảm xúc gì.
Cô càng khó có thể tưởng tượng, anh bỏ ra bao nhiêu thời gian để vượt qua.
Tuy tính tình của Mạc Đình Kiên khó đoán, anh không phải hạng người lương thiện gì, thế nhưng Hạ Diệp Chi biết, anh tuyệt đối sẽ không biến thành loại người giống như những người năm đó đã chà đạp mẹ anh.
Nếu như năm đó, vụ án của mẹ anh thật đúng là có liên quan đến người nhà họ Mạc…
Hạ Diệp Chi rùng mình một cái.
Mạc Đình Kiên cảm nhận được phản ứng rất nhỏ của người trong ngực, anh lên tiếng hỏi:“Độ ấm không đủ à? Lạnh?”
“Không có.” Hạ Diệp Chi lắc đầu, bởi vì chuyện của Mạc Đình Kiên, tâm trạng của cô có chút sa sút:“Rốt cuộc nhà họ Mạc các anh có bao nhiêu người?”
Tuy hôm nay lúc cô và Mạc Đình Kiên đến, trên đường đi chỉ thấy người giúp việc và vệ sĩ, còn có ông cụ Mạc và Mạc Đình Phong, thế nhưng ngôi nhà lớn như vậy, có lẽ còn có người khác ở.
Mạc Đình Kiên lắc đầu:“Không biết, đếm không hết, ở nhà cổ, ở nơi khác, ở trong nước, ở nước ngoài… Nhiều lắm.”
Mạc Đình Kiên buông tầm mắt xuống, thu hết vẻ mặt nghiêm trang của cô vào trong mắt, anh thản nhiên dời đề tài:“Ông nội đưa lì xì cho em, em không mở?”
Quả nhiên, Hạ Diệp Chi lập tức bị phân tán sự chú ý:“Em cảm thấy rất có thể là chi phiếu.”
Mạc Đình Kiên cười cười theo cô:“Ông nội là một người hào phóng.”
Ý của anh là, cho chi phiếu không tính là hào phóng ư?
Hạ Diệp Chi thật đúng là không hiểu được thế giới của người có tiền rồi.
Trong phim truyền hình, không phải kẻ có tiền đều thích ký chi phiếu ư?
“Mở ra xem đi.” Mạc Đình Kiên kéo cô đến bên giường ngồi xuống, hai mắt sâu xa nhìn chằm chằm cô.
Hạ Diệp Chi mở bao lì xì, lấy một tấm thẻ rất mỏng từ bên trong ra.
Chỉ liếc thoáng qua đã khiến cho Hạ Diệp Chi khiếp sợ, mở to mắt.
Cô biết tấm thẻ này, đây chính là tấm thẻ đen khiến cho Hạ Hương Thảo và Thẩm Sơ Hoàng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ!
Không đợi cô nói chuyện, Mạc Đình Kiên nhướng mày nói:“Coi như ông nội có chút thành ý.”
“Nghe nói đây là tấm thẻ đen phiên bản giới hạn toàn cầu của Mạc thị các anh à?” Lần trước sau khi Hạ Diệp Chi bị đám người Hạ Hương Thảo lừa mất tấm thẻ đen, cô lên internet tìm hiểu, thế nhưng chỉ biết số chuyện vụn vặt, không biết chính xác.
“Ừ, chỉ có người nhà họ Mạc mới có, nhưng không phải mỗi người đều có.” Mạc Đình Kiên cầm tấm thẻ đen lên nhìn một chút, phát hiện đây là thẻ mới được làm, không thể nín cười.
Xem ra trước đó ông nội đã chuẩn bị xong quà gặp mặt, có lẽ ông cụ đã biết sơ qua về Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi lại hỏi:“Trong này có bao nhiêu tiền?”
Mạc Đình Kiên nhẹ nhàng trả lời một câu:“Không biết.”
“Không biết là có ý gì?” Loading...
“Từ nhỏ anh đã dùng tấm thẻ này, mua xe, mua biệt thự, mở công ty, thế nhưng vẫn luôn không tiêu hết.”
Hạ Diệp Chi: “…”
…
Hai người Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên ở lại nhà cổ nhà họ Mạc một buổi tối.
Sáng sớm hôm sau, lúc Hạ Diệp Chi thức dậy, bên cạnh cô đã không thấy bóng dáng Mạc Đình Kiên đâu.
Hạ Diệp Chi đoán có lẽ anh đã qua tìm ông cụ Mạc.
Phòng của Mạc Đình Kiên cách chỗ ở của ông cụ Mạc rất gần, Hạ Diệp Chi rửa mặt xong liền đi xuống lầu tìm anh.
Đi được nửa đường, có người phụ nữ ở đối diện va vào cô.
Từ xa, Hạ Diệp Chi đã nhìn thấy có một người phụ nữ đi về phía cô, cô hơi nghiêng người để cho người phụ nữ này đi qua, thế nhưng người phụ nữ này giống như không có mắt, không nhìn thấy Hạ Diệp Chi, một chút ý tứ tránh ra cũng không có, đụng vào vai Hạ Diệp Chi.
Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, trên gương mặt xinh đẹp đều là lạnh lẽo, vẻ mặt ghét bỏ liếc thoáng qua Hạ Diệp Chi: “Cô là người giúp việc mới tới? Cô có biết quy củ của nhà họ Mạc hay không?”
Người phụ nữ trước mắt này rất xinh đẹp, quần áo đắt đỏ, vừa nhìn liền biết là cô chủ nào đó nhà họ Mạc.
Hạ Diệp Chi lạnh lùng phản bác:“Nhà họ Mạc có quy củ gì, tôi không biết, tôi chỉ biết là do cô đụng vào tôi trước.”
Nhà họ Mạc không có người giúp việc dám chống đối chủ nhân.
Người phụ nữ kia nghe Hạ Diệp Chi nói xong, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Diệp Chi.
Lúc cô ta nhìn thấy Hạ Diệp Chi, trong mắt lóe lên kinh ngạc, vừa rồi cô ta chỉ lo bước đi, ngược lại không phát hiện ra dáng dấp Hạ Diệp Chi xinh đẹp như thế.
Lúc này Hạ Diệp Chi đang đánh giá người phụ nữ trước mắt, cô cảm thấy có chút quen mắt.
Cô tìm kiếm trong đầu một lượt liền nhớ ra người phụ nữ trước mặt này là người rất nổi tiếng trong khoảng thời gian gần đây, người dẫn chương trình Mạc Ân Nhã.
Mạc Ân Nhã đột nhiên xuất hiện, trước kia một chút tin tức cũng không có, trên internet vẫn luôn có người suy đoán gia cảnh sau lưng cô ta, cũng có người đoán cô ta là người nhà họ Mạc, nhưng vẫn không được chứng thực.
“Không phải người giúp việc trong nhà ư, như vậy cũng không nên chạy linh tinh, làm khách thì nên có tự giác của khách, đừng tưởng rằng cô được đưa về nhà họ Mạc liền có thể leo lên đầu cành làm phượng hoàng.” Trong ánh mắt Mạc Ân Nhã lóe lên sự khinh thường, quay người rời đi.
Nhà họ Mạc có rất nhiều đàn ông, ngẫu nhiên sẽ dẫn một, hai người phụ nữ về qua đêm, Mạc Ân Nhã không cảm thấy quá kinh ngạc, cô ta coi Hạ Diệp Chi là loại phụ nữ kia.
Hạ Diệp Chi nghe hiểu ý tứ của cô ta.
Cô liếc mắt, phát hiện ra nhà họ Mạc không phải ai cũng thông minh, có đầu óc như Mạc Đình Kiên, còn chưa có làm rõ sự thật liền tự cho mình là đúng.
Mạc Đình Kiên từ sân sau đi ra, anh đang chuẩn bị gọi Hạ Diệp Chi ăn cơm, không nghĩ tới cô đã đi tìm mình trước.
Thấy sắc mặt cô không tốt, anh hỏi:“Sao thế?”
“Không sao.” Hạ Diệp Chi nhún vai.
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu liếc thoáng qua hướng bên kia, vừa rồi Mạc Ân Nhã đi tìm ông nôi, cô ta đi ra, rất có khả năng gặp mặt Hạ Diệp Chi.