“Chuyện ở đồn cảnh sát?” Hạ Diệp Chi tiếp tục đấu tranh với xương trong bát, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Chính là có người muốn hại Thẩm Lệ, lấy quần áo của cô ấy, muốn chụp ảnh cô ấy…”
“Em biết tôi không phải hỏi chuyện đó.” Mạc Đình Kiên lạnh lùng ngắt lời cô, xung quanh đều tràn ngập lạnh lẽo.
Hạ Diệp Chi đột nhiên không còn hứng thú ăn tiếp, xoa xoa tay đứng lên nói: “Tôi ăn no rồi.”
Tối qua lúc anh ném cửa ra ngoài, sao không hỏi, sao không nói?
Bây giờ đi chất vấn ngược lại cô?
Mạc Đình Kiên rõ ràng không có ý định buông tha cho cô đơn giản như vậy.
Anh đứng lên, bước một bước dài về phía trước, hai ba bước liền đuổi kịp Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên kéo tay cô, ôm cô vào trong lòng mình, tay kia cầm cằm cô, giọng trầm xuống: “Hạ Diệp Chi, em nhìn tôi đây.”
Hạ Diệp Chi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt anh vài giây, sau đó gật đầu nói: “Vẫn đẹp trai như hôm qua.”
Giọng giống như có lệ này của cô, khiến Mạc Đình Kiên không khống chế được càng tăng lực trên tay.
Hạ Diệp Chi nhíu mày, cười như không cười: “Làm tôi đau đấy, làm sái chân tôi coi như không tính, bây giờ còn muốn làm tôi gẫy xương cổ tay, trật khớp cằm?”
Mạc Đình Kiên ngừng lại, sắc mặt trầm xuống như dọa người.
Hạ Diệp Chi bị ép giương cằm lên, nhưng không tỏ ra chút nào hoảng hốt, ngược lại kiêu ngạo như một nữ hoàng, không chút nào yếu thế đối diện với anh.
Thế nhưng, con ngươi đen nhánh mịt mù của anh giống như có thể hút người, cô rất nhanh đã có chút không chịu nổi.
Rốt cuộc, cô vẫn là người đầu tiên rời tầm mắt đi chỗ khác.
“Nếu oán trách tôi, cũng không cần giả bộ không có gì, rất xấu.” Mạc Đình Kiên buống cằm cô ra, che đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa hai cái.
Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng trầm xuống và u ám như trước, nhưng động tác lại để lộ ra sự dịu dàng.
Mạc Đình Kiên này kiểm soát mọi thứ, khiến cho người ta không đoán được, khiến Hạ Diệp Chi sinh lòng khó chịu.
Trước mặt Mạc Đình Kiên, đẳng cấp của cô còn quá thấp, rất khó để che giấu được bản thân thành công.
“Không phải giả bộ, chỉ là muốn hiểu rõ mà thôi.” Hạ Diệp Chi vẫn quay đầu nhìn sang một bên, nói: “Tô Khương Nhung là bạn cũ của anh, xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, tôi cho là anh cảm thấy tiếc nuối, anh thấy tôi và cô ấy có dáng dấp giống nhau, có một chút thiện cảm đối với tôi cũng rất bình thường.”
“Nếu như là tôi, ra ngoài gặp phải người giống Thẩm Lệ, cũng sẽ nhìn hơn hai lần, đạo lý đơn giản như vậy, tôi hiểu.”
Đúng vậy, chính là đạo lý đơn giản như vậy.
Dáng dấp cô và Tô Khương Nhung giống nhau, cho nên Mạc Đình Kiên mới có thể đối xử đặc biệt với cô, tình cảm con người bình thường.
Mạc Đình Kiên đối xử tốt với cô, là vì dáng dấp cô giống Tô Khương Nhung, cũng là… tình cảm con người bình thường.
Cô hiểu rất rõ, chỉ là… tim cô tại sao vẫn còn buồn phiền luống cuống chứ?
“Rất tốt.”
Mạc Đình Kiên buông lỏng cô ra, lùi về phía sau nửa bước, cười như không cười mắt cúp xuống nhìn cô, không nhìn ra vui giận trên khuôn mặt đẹp trai.
Hạ Diệp Chi hiểu, không ai có thể từ vẻ mặt này của anh đoán được ra tâm trạng anh lúc này, bởi vì anh không muốn để cho người ta hiểu.
Anh giống như có thể điều tra ngọn ngành Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi lại giống như không biết gì về anh, anh nắm người khác trong tay, nhưng chưa bao giờ tiết lộ con người thật của mình trước mặt người khác.
Đây vốn là một ván cờ không công bằng, là cô nghĩ quá ngây thơ rồi.
Lúc này sự giằng co của hai người giống như trở thành một điểm ranh giới.
Sau một khoảng thời gian, hai người đều tỏ ra lạnh nhạt mà xa cách.
Hai người chia phòng ngủ, sáng sớm đều tự đến công ty làm việc, bữa cơm thì cùng quay về, thỉnh thoảng nói hai câu nói, cái loại bằng mặt không bằng lòng này không khác gì hôn nhân thương mại.
Chỉ khổ Mạc Gia Thành, bị bầu không khí này đè nén, cậu ta có thể đoán được kỳ nghỉ đông của mình chắc chắn sẽ trở nên rất thống khổ, vì vậy cậu ta quyết định đi tìm anh trai Trần Tuấn Tú.
Hạ Diệp Chi nhớ lần trước Trần Tuấn Tú nói muốn mời cô và Mạc Đình Kiên bữa cơm, không biết Trần Tuấn Tú có gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên không, Mạc Đình Kiên vẫn chưa nói với cô, nên chắc là không có.
Hoặc là, Mạc Đình Kiên từ chối?
Ngày Mạc Gia Thành chọn là thứ bảy, vừa đúng lúc Trần Tuấn Tú có thời gian, tự mình lái xe tới đón cậu ta.
“Anh.”
Mạc Gia Thành vừa nhìn thấy Trần Tuấn Tú, cậu ta liền chạy tới.
Hạ Diệp Chi giúp Mạc Gia Thành sắp xếp một chút đồ đạc cần dùng hàng ngày xuống tầng, đã nhìn thấy Trần Tuấn Tú ở phòng khách.
Từ lần tiệc rượu lần trước đã hơn một tuần rồi, mới gặp lại Trần Tuấn Tú, Hạ Diệp Chi tưởng rằng sẽ lùng túng, nhưng lại không hề có cảm giác lúng túng.
Trần Tuấn Tú cười dịu dàng với cô: “Diệp Chi.” Loading...
Nụ cười của anh ta luôn khiến người khác bị lôi cuốn kì lạ giống như cơn gió đầu xuân.
“Tôi cầm cho tiểu Thành một ít đồ.” Trần Tuấn Tú dù sao cũng là đàn ông, không cẩn thận bằng cô.
Trần Tuấn Tú theo lời nhận đồ trong tay cô, nói: “Làm phiền cô quá.”
“Việc nhỏ thôi mà.” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn về phía Mạc Gia Thành: “Ngoan một chút, nhớ phải làm bài tập kỳ nghỉ đông, đến khi muốn về thì gọi cho anh họ cậu, để anh ấy đi đón cậu.”
Bây giờ đã là cuối năm, các công ty đều bận rộn nhiều việc, truyền thông Thịnh Hải cũng không ngoại lệ.
Trong thời gian này bình thường Mạc Đình Kiên đều ra khỏi nhà rất sớm, đến khuya mới trở về, bây giờ ngay cả cuối tuần cũng phải ở công ty tăng ca.
Mạc Gia Thành đúng là tinh ranh, ôm đồ đi ra ngoài trước, chỉ còn Trần Tuấn Tú và Hạ Diệp Chi ở trong phòng khách.
Trần Tuấn Tú thu lại ý cười, biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm túc: “Chuyện lần trước, tôi rất xin lỗi.”
Hạ Diệp Chi cong môi, lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm: “Anh đã nói hối hận một lần rồi, mà tôi cũng đã chấp nhận rồi.”
Trần Tuấn Tú cúi đầu cười cười: “Ừ.”
…
Truyền thông Thịnh Hải, phòng họp.
“Số liệu trong tài liệu này hoàn toàn không đúng!”
“Còn cái này, mấy người làm việc thế nào vậy?”
“Mấy người không muốn lãnh tiền thưởng hoa hồng cuối năm hả? Có tham vọng muốn ăn tết liền rồi sao?
Một đám cấp cao phía dưới đồng loạt cúi đầu, không dám lên tiếng.
Gần đây bọn họ liên tục sống trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Trước đây, ông chủ lớn dùng áp lực kinh người, Tổng giám đốc Cố vẫn nói chuyện rất dễ.
Mấy ngày nay không biết tại sao, ông chủ lớn luôn xuất hiện ở công ty giống như sống ở đây vậy, mỗi ngày nhìn bọn họ chằm chằm.
Mà Tổng giám đốc Cố giống như hẹn với ông chủ lớn vậy, cũng đến công ty vào sáng sớm đến tối mới về, liều mạng làm việc không nói, còn bắt đầu mắng chửi người…
Cố Tri Dân mắng xong, đem toàn bộ tài liệu trong tay vứt xuống bàn hội nghị một tiếng “Rầm”: “Làm lại toàn bộ! Đêm nay vẫn không làm xong, tất cả sẽ cùng tăng ca!”
Trong cuộc họp chỉnh đốn Mạc Đình Kiên bên cạnh chưa từng lên tiếng, vậy mà lúc này cũng lên tiếng sâu kín: “Dự án tôi đã nói trước đây, trước ngày mai cho tôi một kế hoạch hợp lý.”
Hai người vừa đi ra, lãnh đạo cao cấp phía dưới, tất cả đều một bộ dạng đăm chiêu ủ dột.
“Tôi nghĩ hai vị Phật lớn đều điên rồi.”
“Tổng giám đốc Cố sao vậy, tôi không biết, tôi nghi ông chủ lớn chắc chắn là cãi nhau với vợ rồi!”
“Làm sao cậu biết?”
“Đều là đàn ông mà, cậu ngẫm lại một chút mấy cuộc họp lần trước anh ấy còn cố ý đi ra ngoài nghe điện thoại, chắc chắn là điện thoại phụ nữ…”