“Trước đó điện thoại của Kha Trật mất, bên trong có vài văn kiện quan trọng xém chút bị người ta trộm mất, cho nên anh muốn đổi mật khẩu, tránh mất điện thoại xảy ra chuyện.”
Cố Tri Dân đáp rất tự nhiên, lời này nghe cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Thẩm Lệ vẫn cảm thấy không đúng.
Chính vì lý do đơn giản như vậy, Cố Tri Dân liền đổi mật khẩu điện thoại?
Mấu chốt không chỉ là mật khẩu điện thoại đơn giản như vậy, đây là một thói quen nhiều năm nay, chính vì chuyện nhỏ như vậy mà đổi?
Anh trước đây chưa từng lo lắng mất điện thoại sao?
Hơn nữa, cho dù anh mất điện thoại, không phải cũng vẫn có mật khẩu sao?
Thẩm Lệ vẫn là hỏi ra: “Chính vì chuyện này?”
“Đương nhiên không chỉ vậy.” Sắc mặt Cố Tri Dân nghiêm túc.
Hô hấp của Thẩm Lệ cũng nhẹ hơn, Cố Tri Dân muốn thẳng thắn với cô sao?
Hẳn không phải lý do gì cô không muốn nghe thấy đi?
Vài giây sau, Cố Tri Dân mới chậm rãi nói: “Thực ra, anh hoài nghi Kha Trật.”
“Anh ta…anh ta không phải theo anh rất nhiều năm sao? Sao vậy? Anh ta phản bội anh?” Thẩm Lệ biết Kha Trật ở bên cạnh Cố Tri Dân nhiều năm, Cố Tri Dân cũng luôn rất tin tưởng Kha Trật.
Nếu là vì phòng Kha Trật, vậy Cố Tri Dân bỗng nhiên đổi mật khẩu điện thoại cũng là hợp lý.
Chính vì Kha Trật ở bên Cố Tri Dân rất nhiều năm, cho nên Kha Trật cực kỳ hiểu chuyện của Cố Tri Dân và Thẩm Lệ, nếu anh ta muốn dùng điện thoại của Cố Tri Dân làm chuyện gì đó, thân phận của anh ta là tiện lợi nhất.
Cố Tri Dân: “Chỉ là hoài nghi.” Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one
Người như Cố Tri Dân, lúc nói chuyện, số chữ càng ít, càng thêm nghiêm túc.
Thẩm Lệ đã tin lời của anh rồi.
Cố Tri Dân nói “hoài nghi”, vậy nhất định chính là đã có chứng cứ.
“Anh cũng đừng quá buồn bã, Kha Trật có lẽ cũng có nỗi khổ của mình, em cảm thấy bản tính của anh ta cũng không xấu.” Quan hệ của Thẩm Lệ và Cố Tri Dân thân cận, dẫn đến cô cũng tiếp xúc khá nhiều với Kha Trật, cũng có hiểu biết nhất định đối với anh ta.
Cố Tri Dân gật đầu: “Không phải em muốn gọi điện cho Diệp Chi sao? Mau đi gọi đi, gọi xong quay lại cùng anh xem bộ phim.”
“Được!” Mình tự nói dối, phải làm tới cùng rồi quay lại mới được, cho nên cuộc điện thoại này cũng phải gọi.
Cũng không biết Cố Tri Dân gần đây thế nào mà mê xem phim, cứ kéo cô cùng xem phim.
Thẩm Lệ ra ban công gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị là điện thoại do “Cố Tri Dân” gọi tới, đang muốn nhận, sau lưng lại truyền tới giọng nói lạnh lùng của Mạc Đình Kiên: “Anh ta nửa đêm gọi điện thoại cho em làm gì?”
Hạ Diệp Chi giật nảy.
Nhưng cô ấy cảm thấy lời của Mạc Đình Kiên có lý.
Nhớ tới trước đó nói chuyện với Thẩm Lệ, cô ấy cảm thấy cuộc điện thoại này có lẽ là Thẩm Lệ gọi tới.
Nhìn biểu cảm đó của Mạc Đình Kiên, cuộc điện thoại này nếu thật sự là Cố Tri Dân gọi tới, anh ấy e là muốn trực tiếp tiễn Cố Tri Dân lên trời.
“Hẳn là Tiểu Lệ gọi tới, cô ấy trước đó chat messenger với em, nói hình như điện thoại xảy ra chút vấn đề.” Hạ Diệp Chi lo lắng Mạc Đình Kiên sẽ không cẩn thận lộ ra tiếng gió bên chỗ Cố Tri Dân, liền ngầm hiểu đưa khẩu cung giống Thẩm Lệ.
Với sự hiểu biết của cô ấy đối với Thẩm Lệ, Thẩm Lệ dùng điện thoại của Cố Tri Dân gọi cho cô ấy, hơn nửa chính là dùng loại lý do nhàm chán lại đầy sơ hở này.
Nhưng Cố Tri Dân chiều cô, đương nhiên cô nói gì thì là đó.
Mạc Đình Kiên nghe vậy, bèn không nói nữa, im lặng ngồi một bên nhìn cô ấy, ý bảo cô ấy nhận điện thoại.
Hạ Diệp Chi bèn bấm nút nhận.
“Diệp Chi.” Trong điện thoại truyền tới giọng của Thẩm Lệ.
Quả nhiên là bị cô ấy đoán trúng rồi.